Thứ Ba, 14 tháng 11, 2017

Xót lòng gọi về thăm mạ ngày mưa bão, nghe mạ dặn “chuyện ở nhà bây không cần phải lo…“

Mạ bảo bây ở ngoài đấy cố gắng học hành, chuyện ở nhà bây không cần phải lo, choa ở nhà ăn chi cũng được. Miễn sao là bà con xóm làng yêu thương đùm bọc nhau là được chứ chẳng có chuyện chi mô.

Xót lòng gọi về thăm mạ ngày mưa bão, nghe mạ dặn “chuyện ở nhà bây không cần phải lo...“ 

(Ảnh minh hoạ).

Mạ tôi vẫn thường hay nói với tôi như thế. Nhà tôi ở tận miền Trung xa xôi, cách đây 4 năm tôi rời quê hương ra mảnh đất Thủ đô học tập.

Mỗi năm, số lần tôi về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay. Phần vì lịch học và lịch làm thêm dày đặc, phần vì muốn tiết kiệm tiền xe, vì số tiền mỗi lần tôi về nhà cũng không phải nhỏ.

Năm nay tôi học năm cuối nên phải chuẩn bị nhiều thứ. Hôm trước mạ gọi ra bảo tôi là cứ lo mà học hành cho thật tốt. Ở nhà bão sắp vào nhưng mạ nói cơn bão này chắc cũng chỉ nhẹ thôi, mấy lần trước nhà mình cũng có sao đâu.

Nghe mạ nói tôi cũng thấy yên tâm trong lòng. Thế nhưng ngày hôm qua báo đài đưa tin ở nhà bão vào mạnh lắm, có nơi còn sập nhà, tốc mái, cây đường bị gió quật đổ hết.

Vội vàng gọi điện về cho mạ, mạ bảo ở nhà vẫn bình thường thôi con. Bão vào nhưng nhà mình vẫn an toàn. Hôm trước khi bão vào ba đã kiên cố mái nhà rồi nên không có vẫn đề gì.

Thấy mạ nói thế tôi cũng thấy đỡ lo, định nói với mạ thêm vài câu nữa nhưng thấy mạ vội vàng tắt máy.

Buổi tối, lòng tôi như lửa đốt, không biết vì sao nhưng ruột tôi nóng như lửa. Gọi điện về nhà nhưng mạ không nghe máy. Nhà chỉ có ba và mạ nhưng giờ không liên lạc được. Chân tay tôi bủn rủn, trong đầu tôi chợt hiện lên những điều không hay.

Vội vàng tìm số điện thoại của chú Năm nhà hàng xóm, tôi gặng hỏi mãi chú Năm mới ấp úng: “Chiều nay mưa gió lớn, nhà ba mạ con nước ngập vào đến nhà nên, nên…” Chú Năm vừa nói vừa chần chừ khiến tôi càng nóng ruột hơn.

- Chú nói con nghe đi, con không gọi được cho ba mạ con, con lo lắm chú Năm ơi, con xin chú Năm đấy.

- Chiều nay nước vào ngập nhà, ba mạ con cố gắng khiêng chiếc tủ lạnh lên cao nhưng bị trượt tay, tủ lạnh rơi vào chân nên ba con bị thương, phải đưa vào bệnh viện.

Chú Năm vừa dứt lời, tim tôi như có thứ gì đó chấn động, đau đớn, tôi ngã quỵ xuống mặt đất lạnh lẽo. Tai tôi như ù đi, chân tay tôi luống cuống.

Đúng lúc đấy thì điện thoại tôi vang lên, là mạ, mạ gọi cho tôi. Tôi như chực tỉnh, chồm lấy điện thoại và òa khóc như một đứa trẻ.

- Sao ở nhà xảy ra chuyện mà mạ không bảo với con?

Tôi khóc, mạ tôi cũng khóc. Thì ra cơn bão lần này to lắm, bão vào quật đổ cây cối, nhà ba mạ bị tốc mái, nước ngập vào đến nhà. Lúc chiều tôi gọi về đúng lúc ba đang cố khiêng tủ lạnh thì bị tai nạn nên mạ tôi mới vội vàng tắt máy như vậy.

Vậy mà tôi không hay biết gì. Mạ nói ở nhà vẫn ổn mà tôi cũng chẳng nghi ngờ gì.

Mạ bảo ba đã được các bác sỹ băng bó rồi, vết thương cũng nhẹ nên bảo tôi không cần quá lo lắng.

Làm sao mà không lo lắng được chứ? Trong mùa mưa bão thế này chỉ có ba mạ ở nhà thì làm sao mà không lo lắng được.

Sau đó không kịp suy nghĩ gì nhiều, tôi đáp chuyến xe về quê ngay trong đêm. Và khi viết ra những dòng này quả thực tim tôi rất đau, rất hối hận. Giá như trước khi bão đổ bộ vào, tôi phải về nhà ngay luôn lúc đấy. Giá như tôi có mặt ở nhà khi ấy thì ít nhất có thể giúp ba mạ tôi và ba tôi không bị thương như thế…

Theo Tintuc.vn

Tin liên quan

Trong cuộc sống có rất nhiều điều cần thổ lộ, hãy gửi lời tâm sự của bạn tới VGT qua email: newsvietgiaitri.com.vn để mọi người cùng chia sẻ nhé! VGT cam kết sẽ giữ bí mật mọi thông tin mà bạn gửi cho chúng tôi trong mọi trường hợp.

Related Posts: