Đã bước qua tuổi 35, nhưng cả công việc và tình yêu của tôi đều chẳng ra sao. Mỗi khi Tết đến, tôi lại thấy buồn…
Đã bước qua tuổi 35, nhưng cả công việc và tình yêu của tôi đều chẳng ra sao. Mỗi khi Tết đến, tôi lại thấy buồn… (Ảnh minh họa)
Tôi 35 tuổi, hình thức chỉ ở mức trung bình, tôi tốt nghiệp đại học và làm việc cho một công ty tư nhân tại TP HCM, công việc mang lại cho tôi mức thu nhập chỉ đủ sống, và có một ít tích lũy nhưng không nhiều, nên bao năm rồi tôi vẫn đi ở trọ ở một căn phòng chưa đầy 20 m2, cuộc sống bó hẹp, bí bách.
Làm việc cho công ty tư nhân nhiều khi không ổn định, họ nợ lương là chuyện bình thường. Có khi vài tháng mới trả, đôi khi muốn nghỉ việc, nhưng lại chẳng biết xin đi làm ở đâu, mà khả năng có hạn thì xin ở đâu cũng thế cả thôi, nên tôi lại tặc lưỡi, làm tiếp công việc đã gắn bó với mình cả chục năm nay.
Công việc thì như thế, tình yêu thì cứ đến rồi lại đi, tôi cũng đã yêu vài người, nhưng sau một thời gian hẹn hò, hứa hẹn, rồi họ lại bỏ tôi đi lấy người khác. Mặc dù khi yêu, tôi cũng nhiệt tình, cũng chiều chuộng họ hết lòng. Hình thức cũng chẳng đến nỗi quá tệ, nhưng sao chẳng ai muốn gắn bó với tôi.
Tết đến, người ta đua nhau về quê nội quê ngoại, sắm Tết, còn tôi chẳng muốn đi đâu, về đâu. Mà cũng chẳng có nơi để mà đi, mà về, đành ở lại nhà trọ, nhốt mình trong 4 bức tường lạnh và ăn uống tạm bợ qua ngày.
Tôi sợ về quê những ngày này, sợ mọi người nhìn thấy lại hỏi thăm về công việc, tình duyên, sợ nhìn thấy đám bạn ngày xưa giờ đứa nào cũng nhà cao cửa rộng, con bồng con bế, chuyện chồng chuyện con rôm rả. Sợ người ta xì xèo sau lưng mình kém cỏi, không có ai để ý, yêu thương. Sợ bố mẹ già cứ héo mòn đi mỗi khi nhìn thấy tôi vẫn đi về một bóng, dù đã bước qua tuổi 35.
Mỗi khi Tết đến, tôi lại thấy cơ hội đang mất dần và tuổi trẻ cũng ngắn lại. Nhưng chẳng biết làm sao để níu giữ nó, tôi thấy thương bản thân mình, chẳng đủ tài, chẳng đủ đẹp để được hạnh phúc. Xuân này, tôi lại buồn hơn.
Theo Đất Việt