Tôi là giám đốc công ty thương mại còn anh là chuyên gia buôn bán bất động sản, cả hai vợ chồng đều có thu nhập riêng của mình nên trong gia đình tôi có 2 két sắt.
Anh gỡ tay tôi ra rồi cười cay đắng nói “em chỉ yêu công việc thôi có bao giờ giành thời gian cho anh không
Một két của anh một két của tôi, chúng tôi luôn quan niệm vợ chồng kinh tế độc lập sòng phẳng sẽ là nền tảng cho hạnh phúc.
Chúng tôi đi làm cả ngày nên chỉ có buổi tối là thời gian đoàn tụ của các thành viên trong gia đình, dù cho công việc bận bịu nhưng tôi vẫn cố gắng về nhà trước 8h tối. Còn anh thì công việc rảnh rỗi hơn lên làm giờ hành chính là nhiều hơn. Vợ chồng hiểu và thông cảm cho nhau là chính nên gia đình tôi ít khi sảy ra mâu thuẫn. Hạnh phúc gia đình tôi cứ êm đềm phẳng lặng từ ngày này qua tháng khác khiến cho tôi tự cho những việc mình làm cho gia đình là đúng.
Nhân viên thì ngày chủ nhật được nghỉ còn tôi vẫn tranh thủ tiếp vài vị khách thuyết phục họ ký hợp đồng xong việc trở về nhà mấy bố con đi chơi tối chưa về tôi chợt nhớ ra mình đã lỡ hẹn với hai đứa con sẽ dành cả ngày chủ nhật cho gia đình đi chơi xả phanh vì đã lâu rồi gia đình không được đoàn tụ, vậy mà…. Đây chỉ là một trong nhiều lần tôi lỡ hẹn lên chắc bố con chúng quen rồi.
Chuẩn bị xong bữa tối cho gia đình tôi nằm trên ghế xem tivi, chợt nghe thấy tiếng nhạc rất lạ, đi theo tiếng nhạc tôi dừng trước két sắt của chồng và đoán trong két chắc là có chiếc điện thoại. Không hiểu sao anh ấy lại để điện thoại trong két nhỉ, loay hoay mãi tôi không thể nào mở được chiếc két đó.
Đúng lúc đấy anh và các con tôi về, chúng hồ hởi kể nể một ngày đi chơi vui vẻ thế nào, đứa nhỏ thì luôn miệng khen cô bạn của bố rất vui tính và hiền lành cô ấy mua cho con bao nhiêu là đồ chơi nữa. Tôi nhìn anh chờ đáp án, anh cười bảo tranh thủ đưa con đi chơi anh giao dịch với bạn hàng thôi mà.
Tôi giả bộ thản nhiên “anh ơi trong két sắt của anh có tiếng kêu của chiếc điện thoại phải không?”. Anh chối phắc “làm gì có chắc em làm việc nhiều quá nên mắc bệnh tưởng tượng thôi, mà em ăn đi bố con anh ăn cơm cả rồi”. Tôi muốn chuộc lỗi tạo sự bất ngờ cho anh và các con vậy mà chẳng ai buồn ăn chán quá.
Đêm đó tôi trằn trọc không thể nào ngủ được vì cô khách hàng kia là ai mà lại mua đồ chơi cho con tôi, lại tiếng điện thoại kêu mà anh lại nói là tôi tưởng tượng. Tưởng tôi ngủ rồi, anh lay khẽ tôi không thấy phản ứng gì, anh ngồi dậy đi ra khỏi phòng, tôi bám theo mà tim đập thình thịch như bắt kẻ trộm vậy, anh dừng lại bên chiếc két sắt. Anh lấy chiếc điện thoại khẽ gọi cho đối phương “nhớ em lắm, mai anh sẽ bù cho em được chưa, mụ vợ ngốc nghếch của anh suýt phát hiện ra may anh đóng kịch giỏi”.
Nghe đến đây tôi tức giận mặt nóng bỏng hết chịu nổi liền chạy đến giằng luôn chiếc điện thoại trên tay anh ném tan bành, đang định mắng anh thì liếc mắt vào két sắt của chồng thì tiền chẳng thấy đồng nào mà đếm sơ qua cũng đến hơn chục chiếc điện thoại và chiếc nào cũng gắn tên bên cạnh nào là Hạnh, Tú, Liên,…. Vơ hết đống điện thoại tôi ném xuống nền nhà rồi hét vào khuôn mặt giả nai đạo đức giả của anh “bấy lâu nay em đã luôn một mực yêu và tin tưởng anh vậy mà sao lại lỡ cho em ăn trái đắng thế này hả anh”.
Tôi khuỵ xuống cầm cổ áo anh để đòi lại người chồng ngày nào của mình đâu rồi, anh gỡ tay tôi ra rồi cười cay đắng nói “em chỉ yêu công việc thôi có bao giờ giành thời gian cho anh không, mỗi khi anh muốn gần gũi em thì em lại bảo mệt mỏi có chăng em làm cho xong nghĩa vụ, trong mắt em còn có người chồng đang còn rất sung sức này nữa không”. Tôi hét lên “sao anh không nói ra để em biết chứ, đằng này lại tìm gái để thoả mãn dục vọng, chắc làm được đồng nào anh đầu tư vào gái hết rồi à?”.
Giọng anh hạ thấp “cô nói đúng đấy, tôi không giống cô làm mà không biết hưởng thụ thì làm ra tiền để làm cái gì”. Nói rồi anh bỏ đi ngủ để mặc tôi ôm nỗi đau đớn với những chiếc điện thoại vỡ và két sắt trống không. Sự sĩ diện của tôi không thể chấp nhận được người chồng đã ăn nằm với nhiều người đàn bà khác. Thà bị đau đớn một lần còn hơn dằn vặt nhau cả một đời.
Theo blogtamsu