Suốt gần 3 năm tôi đã luôn mong mỏi tìm anh, vậy mà cuối cùng khi tôi đã không còn chờ ngóng anh nữa thì anh lại trở về.
ảnh minh họa
Tôi là con gái nhà nghèo. Những câu chuyện về con gái nhà nghèo thì nhiều vô kể. Nhưng tôi còn nghèo hơn người ta ở chỗ tôi không có cha mẹ, thật ra là tôi mồ côi từ nhỏ nên cũng không hề biết cha mẹ mình là những ai.
Tôi sống trong cô nhi viện, được mẹ đỡ đầu giúp đỡ. Cũng vì học khá nên tôi cũng được đi học đàng hoàng. Sau đó tôi quen với anh, khi đó anh đang là sinh viên năm cuối còn tôi mới là sinh viên năm nhất. Yêu nhau bằng sự ngây thơ trong sang nhất mà mình có. Chúng tôi đã đi quá giới hạn và tôi mang bầu.
Yêu được gần 1 năm thì tôi có bầu. Vừa thông báo tin cho anh vui vẻ lắm ôm chầm lấy tôi liền. Thế mà tôi bầu sau ngày báo tin cho anh chưa tròn một tháng anh đã mất tích. Mất tích ở đây nghĩa là không còn thấy sự xuất hiện của anh ở trường tôi nữa, vì đợt đó anh cũng đã sắp tốt nghiệp. Tôi nghe đâu anh ra nước ngoài định cư với gia đình rồi.
Chỉ còn l mình tôi với cái bụng ngày một to lên. Tôi ngại và xấu hổ nên đành bảo lưu kết quả học năm đầu tiên. Sau đó thì tự mình chật vật với cái bụng lùm xùm với ánh mắt kì lạ của biết bao người. Mẹ đỡ đầu khuyên tôi nên bỏ đứa bé. Tôi cũng biết mình còn quá trẻ để làm mẹ. Nhưng giờ tôi tự thấy đứa bé đó không có tội. Nếu tôi làm điều đó với nó tôi sợ mình sẽ ân hận. Vậy là tôi quyết định giữ đứa con lại ở cái tuổi đời 19.
Tôi tự mình sinh con, tự mình nuôi con rồi tự mình kiếm tiền. Cuộc sống ấy vô cùng vất vả, quãng thời gian ấy thật sự tôi không hề muốn nghĩ đến thêm một lần nào nữa.
Sau đó 3 năm, lúc này con trai tôi cũng đã hơn 2 tuổi, tôi vẫn chưa thể quay lại trường học vì có quá nhiều áp lực kinh tế quanh mình. Tôi và con trai sống bằng nghề bán đồ ăn sáng cho các anh chị văn phòng. Tôi với con thường đứng ở bên đường bán xôi, chè, bánh rồi những món đồ ăn vặt. Có những ngày thời tiết trở lạnh không đưa con ra ngoài theo được tôi đành phải gửi con ở nhà trẻ.
Cuộc sống ấy vẫn vất vả, vẫn khổ cực vô cùng. Nhưng đứa con nhỏ chính là động lực cho tôi luôn phải cố gắng mỗi ngày. Tôi vẫn sống bình thường như thế cho đến hôm đó, đang lúc dọn sạch chút hàng ế lại khoảng 10h sáng thì tôi nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Anh, người đó chính là người đàn ông đã bỏ rơi mẹ con tôi ngày đó.
Tôi nhìn anh bằng con mắt kinh ngạc, anh nắm lấy tay tôi. Tôi giật ra rồi định bỏ chạy nhưng không thể. Anh kéo tôi lại, ôm chặt lấy tôi rồi bắt đầu nghẹn ngào:
- Em vất vả lắm đúng không?
- Anh, anh còn về đây làm gì? Chẳng phải anh bỏ rơi mẹ con tôi rồi sao?
- Anh xin lỗi. Mẹ anh đã thuê người đánh ngất anh rồi cho lên máy bay sang bên kia. Anh không có cách nào để về cả. Anh cũng không tìm được cách để liên lạc với em.
- Giờ anh mới có đủ tiền, anh đã chuẩn bị mọi thứ cho em rồi.
- Nhưng, em…
- Đây là món quà của anh trước ngày anh phải rời nơi này xa em.
- Đó, đó chẳng phải… nhẫn sao?
- Đúng rồi, là chiếc nhẫn cầu hôn dành cho em. Khi đó anh mới ra trường không có nhiều tiền nên mua chiếc này. Nhưng giờ có điều kiện hơn thì anh vẫn nghĩ chiếc nhẫn này thật sự có ý nghĩa. Em làm vợ anh nhé.
- Thật sao anh?
- Thật, anh về đây để tìm mẹ con em mà.
Tôi khóc nấc hết cả lên. Tôi đã không chuyển cả chỗ trọ, không chuyển đi đâu chỉ hi vọng có ngày anh tìm về mẹ con tôi. Cuối cùng thì ngày ấy cũng đến. Thật không ngờ sau 3 năm bặt vô âm tín anh lại quay lại tặng tôi món quà ý nghĩa đó trước khi rời đi mà không thể tặng. Tôi tin rồi sự chân thành của anh sẽ khiến mẹ anh chấp nhận tôi. Gia đình tôi cuối cùng cũng được đoàn tụ rồi. Tôi cũng có cơ hội được làm cô dâu rồi.
Theo blogtamsu