Người ngoài nhìn vào khi biết được bà Liên cầu mong đứa con chết khiến ai cũng phẫn nộ…thậm chí nhiều người còn chửi rủa bà độc ác, không có nhân tính khi chính đứa con mình dứt ruột đẻ ra…
ảnh minh họa
Lấy chồng muộn nên bà Liên chỉ sinh mỗi mình Tuấn là cậu con trai duy nhất, mọi tình yêu thương chiều chuộng bà dành hết tất cả vào đứa con của mình, tuy điều kiện kinh tế gia đình không khá giả nhưng lúc nào bà cũng tâm niệm phải cho con ăn học tử tế đàng hoàng không thua kém người ta. Đúng là không bõ công bà chăm sóc khi cậu con trai càng lớn lại càng chăm ngoan học giỏi…đối với bà Liên như vậy đã toại nguyện không còn mong ước gì hơn nữa. Cũng chính vì thế mà nhiều người nhìn vào ai cũng ngưỡng mộ rồi nhắc nhở con cháu học tập theo tấm gương gia đình bà Liên.
Bà Liên chẳng khao khát con mình tài giỏi hơn người mà chỉ mong nó có được một công việc ổn định rồi lập gia thất có vợ hiền con ngoan. Vậy nhưng đúng là ở đời không ai nói trước được điều gì, khi những điều mong muốn giản dị đến mức đời thường của bà Liên chưa kịp nhen nhóm thì bà như chết ngất trước tin cậu con trai duy nhất của mình bị tai nạn nguy kịch. Bà dồn hết tiền bạc để cứu con trai của mình…sau tất cả Tuấn được cứu sống nhưng sự sống lúc đó đối với bà Liên và cả cậu con trai đều là sự đau đớn khôn nguôi. Tuấn bị va đập vào đầu nên dù giữ lại được mạng sống nhưng anh lại chìm vào trạng thái hôn mê sâu.
( ảnh minh họa )
Nhìn đứa con mà mình đặt tất cả hi vọng, mơ ước giờ chỉ nằm một chỗ không biết gì khiến bà Liên khóc lóc suốt ngày, bà tự nhủ sẽ cố gắng chạy chữa cho con..với niềm tin ” còn nước còn tát”. Vậy nhưng tiền viện phí thì quá đắt trong khi đó vợ chồng bà Liên chỉ trông chờ vào mấy cuốc xe ôm hàng ngày thì không thể nào trang trải nổi. Vay mượn nhiều quá nên bây giờ cứ mở miệng ra là tất cả mọi người đều từ chối không ai dám dây dưa vào, bất lực không còn cách nào khác nên bà Liên đành gạt nước mắt đưa con về nhà để tiện bề chăm sóc.
1 năm rồi đến 2 năm và đến tận bây giờ đã là 10 năm chạy chữa với số nợ lên đến hàng trăm triệu nhưng con trai vẫn không hề có tình trạng tiến triển, bà Liên bất lực hoàn toàn. Nhìn bà héo hon, ủ rũ như không còn sức sống…nhiều lần bà muốn chết đi để chấp dứt nỗi đau khổ này…nhưng nghĩ đến con bà lại không thể làm được. Ngôi nhà đầy ắp tiếng cười của bà Liên bây giờ chỉ rũ bóng u buồn và đau đớn…Kể từ khi cậu con trai bị bệnh bà cũng không màng việc ra ngoài…suốt ngày chỉ ngồi khóc lóc…
10 năm chăm sóc cho đứa con thực vật…không có kết quả nên từ cái việc nỗ lực, hạ quyết tâm cứu con thì bây giờ đây mỗi lần cầm lấy tay đứa con trai của mình mà Liên chỉ thốt lên một câu duy nhất lặp đi lặp lại hàng chục, hàng trăm lần.
- Mẹ mong con có thể chết đi…vì 10 năm qua mẹ thật sự mệt mỏi, cạn kiệt và đầu hàng số phận.
Người ngoài nhìn vào khi biết được bà Liên cầu mong con chết khiến ai cũng phẫn nộ…thậm chí nhiều người còn chửi rủa bà độc ác, không có nhân tính khi chính đứa con mình dứt ruột đẻ ra lại có thể buông những câu tàn nhẫn như vậy. Ngôi nhà bà Liên đã u buồn…bây giờ lại càng thêm vắng vẻ vì không ai còn muốn đến gần một người tàn ác như bà Liên.
Vậy nhưng ở đời nếu đứng bên ngoài phán xét thì liệu có chuẩn xác…hay phải là người trong cuộc chịu những nỗi đau ấy mới có thể thấm thía được giông tố mà gia đình bà Liên đang gánh lấy. Nghe được những lời người ta bàn tán, xì xào đủ thứ về mình nhưng bà Liên vẫn không quan tâm, không màng đến. Vì thật sự hơn ai hết khi nói ra những câu nói ” muốn con chết đi” thì bà Liên đau thắt từng khúc ruột…nhìn con đau đớn chịu hành hạ từ căn bệnh..sống mà coi như đã chết..bà Liên cầu mong con mình có thể chết đi để thanh thản hơn, không còn đau đớn nữa.
Chẳng có người mẹ nào lại muốn hại chết đứa con..nhưng giữa việc giữ lại con mà để con chịu đau đớn thì càng đau gấp bội lần….Thà mình đau để con được thanh thản…
Và rồi ngày đông lạnh lẽo con trai bà Liên trút hơi thở cuối cùng sau 10 năm chịu đựng bạo bênh…trước khi nhắm mắt bà Liên vẫn nhìn thấy hàng nước mắt của con ứa ra…Giây phút đó bà Liên ngã quỵ vì đau đớn…bà biết mình cũng đã chết từ chính lúc ấy…
- Mẹ xin lỗi vì đã không bảo vệ được con trai của mẹ…phải làm sao đây…đau quá con ơi…Con đi rồi..mẹ phải làm sao đây…
Tiếng bà Liên gào khóc bên xác người con trai lạnh toát khiến ai nấy đều nhòa lệ…người mẹ ấy đã từng có tất cả những điều quý giá nhất, bà mơ ước cậu con trai yêu quý của mình sẽ cưới vợ và sinh cho bà những đứa cháu ngoan ngoãn…nhưng bây giờ cũng đã mất tất cả. Kể từ sau đám tang của con trai bà Liên không ăn không uống…chỉ cầm di ảnh của con trai rồi khóc lóc. Ngày nào bà cũng như người vô hồn đến mộ con trai gào khóc…còn nỗi đau nào khi người đầu bạc tiễn người đầu xanh..còn nỗi đau nào khi mẹ già mất đi đứa con của mình.
Người mẹ ấy đã mong con chết đi..để con được giải thoát..còn mình thì chịu đau đớn giày vò tột cùng….
Theo blogtamsu