Đọc xong tôi khóc như mưa, tôi thấy ân hận và có lỗi với mẹ con cô ấy vô cùng. 1 giờ sáng khi tôi đang đứng ngoài cổng nhìn vào thì vợ mở cửa ra ân cần bảo: Anh về rồi đấy à?.
Khi viết dòng này tôi thực sự rất ân hận, tôi thấy thương vợ và các con vô cùng nhưng mấy năm qua thứ tôi mang đến cho họ chỉ là những nỗi đau và sự tổn thương vô hạn.
Tôi và vợ kết hôn cách đầy gần 20 năm, khi đó cả hai chẳng có gì ngoài 2 bàn tay trắng. Cưới nhau về vợ nghỉ việc ở cơ quan vì lương quá thấp, cô ấy ra chợ bán rau kiếm ăn qua bữa rồi còn lo chu cấp cho tôi ăn học. Hồi đó tôi quyết học lên để có cái bằng sau này xin việc cho dễ.
Hồi đó khổ sở vợ chồng chắt chiu từng đồng cuối cùng cái nghèo rồi cũng qua. Tôi cũng đã xin được 1 công việc phù hợp với chuyên môn của mình. Sau 6 năm gắn bó chúng tôi mua được 1 căn nhà nhỏ, nuôi các con ăn học, dần dần kinh tế cũng khấm khá hơn. Đặc biệt khi đất có giá tôi bán căn nhà cũ đi lấy tiền rồi mua 1 căn mới to và rộng rãi hơn để vợ con ở.
(Ảnh minh họa)
Vợ tôi vốn tính hiền lành, chồng bảo sao nghe thế. Biết vợ đảm đang lại biết chu toàn nên việc nhà cửa nội ngoại con cái tôi ỉ hết cho cô ấy việc của tôi chỉ là phấn đấu sự nghiệp mà thôi. Ngày tôi lên làm quản lý vợ vẫn vất vả buôn bán, tôi bảo cô ấy nghỉ ở đó xin đi làm ở cơ quan vì vợ tôi có bằng cấp nhưng cô ấy lắc đầu:
- Em buôn bán quen rồi, giờ đi làm phòng giấy không quen.
Cuộc sống gia đình trôi qua khá êm đềm như thế cho đến 1 ngày tôi gặp 1 cô gái trong 1 lần đi tiếp khách. Tôi bị cô ta cuốn hút và si mê lúc nào không rõ. Sau 3 lần gặp mặt chúng tôi vập vào nhau, cô ấy nghỉ việc ở quán bia ở nhà ăn chơi, mọi chi phí tôi bao ăn bao ở. Từ thời quen cô bồ trẻ, tôi không còn quan tâm nhiều đến vợ con nữa, có bao nhiêu thời gian tôi liền chạy đến chỗ bồ.
Em nấu cho tôi ăn, chiều chuộng tôi trên giường tôi chưa bao giờ sống những giây phút hạnh phúc như thế. Rồi vợ tôi cũng phát hiện ra chúng tôi cãi vã ngày càng nhiều. Vợ khóc lóc níu kéo ngày 1 gầy rộc đi nhưng chẳng hiểu sao khi ấy tôi chẳng thấy xót, chỉ thấy chán ghét cô vợ quê mùa của mình. Nếu cô ấy có nhắc đến chuyện quá khứ đã vất vả thế nào thì tôi liền đưa tiền về ném vào mặt và bảo:
- Tôi đền cho cô đấy, cô hài lòng chưa?
- Anh…
Vợ tôi á khẩu không nói nổi nên lời. Rồi tôi đòi ly hôn nhưng vợ không chịu, 2 con tôi cũng khóc lóc rất nhiều, bực bội quá tôi chuyển qua ở luôn với bồ. Thậm chí tôi còn công khai đưa cô ta về nhà để ép vợ phải ký đơn, sau hơn 1 năm nhùng nhằng cuối cùng vợ cũng kí.
Ly hôn xong tôi như trút được gánh nặng, cảm tưởng như mình đã được tự do tung hoành. Tôi về ở với bồ trẻ mặc kệ ai đàm tiếu, vì khi đó chúng tôi chỉ biết đến yêu và yêu mà thôi, bao của cải tôi giấu vợ mua bên ngoài giờ tôi ôm về cho bồ hết.
Con cái tôi để vợ nuôi, thời gian đầu tôi còn chu cấp cho họ 1 tháng 5 triệu nhưng sau đó thì bồ không cho chu cấp nữa nên tôi cũng thôi. Sống bên vợ mới được 1 năm thì cô ấy sinh cho tôi 1 cu cậu kháu khỉnh, ngày ngày tôi cày cuốc để chu cấp cho mẹ con cô ấy.
Bẵng đi 1 thời gian tôi thấy người không được khỏe, đi khám thì mới biết mình bị ung thư. Hôm đó tôi sốc vô cùng, tôi còn khóc bảo với vợ mới, cứ nghĩ em sẽ đau lòng và an ủi tôi ai dè cô ấy nói 1 câu đầy phũ phàng:
- Thảo nào dạo này trông anh già và xuống cấp thế, giường chiếu cũng chả hoạt động được mãi. Ung thư chắc chẳng sống được mấy nữa nhỉ, vậy chúng ta đường ai nấy đi đi, tôi không muốn phải phí thời gian bên 1 người sắp chết đâu.
Tôi bàng hoàng:
- Cô nói gì cơ, sao cô có thể trở mặt nhanh như vậy, chúng ta đã có con với nhau. Bao năm qua tôi có để cô thiếu thốn gì đâu mà cô lại nỡ phũ phàng với tôi như vậy hả?
- Nói cho anh biết nó cũng chẳng phải con anh đâu, anh ra khỏi đây đi nhà này đứng tên tôi. Tôi không muốn anh héo úa rồi chết trong cái nhà này đâu, anh đi đi.
Tôi bị ném ra khỏi căn nhà dó chính mình mua 1 cách phũ phàng đau đớn. Hôm đó tôi uống say mèm, cười chát chúa vì quá nhục nhã, bất lực. Tôi gọi điện cho con gái nói lời xin lỗi rồi tắt máy. 1 lúc sau tôi nhận được tin nhắn của con bé:
- Bố về nhà đi, mẹ con con sẽ chăm sóc bố. 5 năm qua mẹ vẫn 1 lòng chờ bố đấy bố à!
Đọc xong tôi khóc như mưa, tôi thấy ân hận và có lỗi với mẹ con cô ấy quá. 1 giờ sáng tôi đứng trước cửa nhà, ngôi nhà mà tôi từng sống rất hạnh phúc, bên trong có cô vợ hiền thảo luôn chờ tôi sau mỗi giờ làm. Tôi đứng ngắm nhìn 1 chút toan bỏ đi thì bỗng dưng cánh cửa mở ra, là vợ tôi đứng đó:
- Anh về rồi à, vào nhà đi kẻo lạnh.
Cô ấy vẫn thế ấm áp và bao dung, sau những gì tôi đã gây ra vợ vẫn dang tay đón tôi về nhà. Tôi không biết nói gì chỉ đứng khóc nức nở, cô ấy bảo đơn giản tha thứ cho tôi là vì: “Anh là bố bọn trẻ”. Những ngày tháng bệnh tật tôi sống trong tình thương của vợ của 2 con. Tôi biết chúng từng oán giận tôi rất nhiều nhưng giờ đây 2 đứa không còn nhắc chuyện cũ nữa. Vợ tôi đã nuôi dạy con rất tốt, chúng học hành giỏi giang và lễ phép. 1 hôm con bé lớn đến cạnh tôi và nói:
(Ảnh minh họa)
- Con tha thứ cho bố không phải vì bố đang bị bệnh, mà vì con quá yêu mẹ. Con muốn mẹ con được vui, con biết bố đã làm mẹ đau rất nhiều nhưng mẹ yêu bố. Mẹ nói những năm tháng khó khăn bố mẹ luôn bên nhau, những ngày tháng đó mẹ không quên được vậy nên con mong bố cũng đừng quên và đừng làm mẹ buồn thêm nữa. Với con mẹ là người mẹ, người vợ tuyệt nhất trên đời.
- Bố sai rồi bố có tội với mẹ con con nhiều lắm, bố xin lỗi.
Khi sắp kề cận với cái chết tôi chợt nhận ra không đâu ấm áp bình yên bằng gia đình và không ai tuyệt vời bằng người vợ đã cùng ta má ấp môi kề cùng nhau vượt qua bao khó khăn. Nhưng có lẽ mọi thứ với tôi là quá muộn khi tôi không còn nhiều thời gian để bù đắp cho họ nữa, vì vậy tôi mong đừng ai dẫm vào vết xe đổ của tôi, đừng làm người phụ nữ của bạn phải buồn và con cái của bạn phải hổ thẹn về mình.
An Nhiên/ Thể thao Xã Hội