Việc trong tình yêu vì ai đó mà chịu đựng thật không có gì đáng nói, nhưng chỉ mong người được chờ đừng bỏ quên cảm xúc của ta..
Cái lý lẽ sống để yêu,và yêu là để chờ đợi là một phạm trù mà mỗi cá thể trong chúng ta đều hiểu nhưng chưa bao giờ muốn thừa nhận..
Sống trên cái điều gọi hai tiếng là "Cuộc đời" này, nghe nó nhàn nhã nhưng sao cũng không kém phần gian truân thế này. Ai rồi cũng yêu, sự chờ đợi để yêu thương, để được yêu thương không bao giờ là không xảy ra. Nhưng để định nghĩa cho đúng chữ "Chờ" trong chữ "Yêu" thì liệu bao nhiêu người hiểu cho vẹn.?
Em yêu anh ấy thiên trường địa cử, anh ấy yêu em nhờ một chữ chờ.
- "Hãy chờ anh, anh sẽ, anh hứa…"
Nhưng rồi ai biết được em sẽ chờ anh ấy đến bao giờ, và liệu rằng bản thân anh ấy có biết được chính xác thời gian bảo em phải chờ là bao lâu không? Con người ta thời gian tuy có hạn hẹp nhưng đâu ai tiếc dành nó cho người thương trong lòng, chỉ sợ rằng không biết phải chờ đến bao giờ, và đến lúc chờ được rồi thì kết quả có mĩ mãn hay không..Việc trong tình yêu vì ai đó mà chịu đựng thật không có gì đáng nói, nhưng chỉ mong người được chờ đừng bỏ quên cảm xúc của ta, đừng nhưng câu nói của một nhà văn "Nỗi nhớ lạc lõng vô tình mà người nhớ vô hồn, người được nhớ vô tâm."
Tôi từng đọc được một câu nói vu vơ "Em chờ rồi lại chờ, cuối cùng cũng đã chờ được đến ngày anh nói đừng thích anh nữa.." Nghe mà xót, hiểu được mà xót, sự cố gắng hi sinh đến bao nhiêu thì cũng chỉ được đến thế thôi nếu người kia không trân quý, không muốn đáp lại. Thật ra việc chờ có hai chiều hướng, một là từ ngữ thật tươi đẹp để làm mầm mống cố gắng cho kết quả sau này, hai là một lời biện minh, trốn tránh rồi lãng quên sự việc đi..Nhưng từ một lúc nào đó mà chữ chờ lại ám ảnh con người ta đến thế? Có lẽ bắt nguồn quá nhiều từ chiều hướng thứ hai chăng?
Bản thân tôi hay chính bạn có lẽ cũng đã từng trải qua con chữ đó trong một vài thời điểm của cuộc sống, nhưng bạn thấy chứ? Chúng ta vẫn đứng vững được đến ngày hôm nay, tôi vẫn có thể ngồi viết và bạn vẫn có thể ngồi đọc những dòng này, cho dù ngay bây giờ bạn đang kiệt quệ đến mức nào, bạn vẫn không từ bỏ.
Bạn thấy không, việc chờ đợi không hề đáng sợ, nó không rút hết đi sức tàn lực kiệt của bạn trừ khi bạn cho phép nó làm điều đó..Hãy liều mạng chống đỡ, kết quả thế nào chưa đến đích chưa biết được, có thất bại có hụt hẫng mới có ngày trưởng thành trong tư duy, cảm nghĩ không phải chỉ có mỗi thể xác.
Tin tôi đi, bạn sẽ làm được nếu bạn mạnh mẽ từ trong chính con người mình, và tìm đến tôi đi nếu bạn cảm thấy bấp bênh, hoàn toàn ngả nghiêng trong cuộc sống..Tôi không hứa khóc cười cùng bạn, tôi chỉ hứa thay bạn viết lên nỗi uất ức cào cáu trong lòng, để giúp bạn nhẹ nhàng vững tâm hơn vào những điều vạn biến trong cuộc sống này…
Theo St/Phununews