“Mẹ không mong con lấy chồng giàu, mẹ chỉ mong con lấy người mà khi con ốm đau, anh ta sẵn sàng vào bếp nấu cho con bát cháo thôi. Nhưng con nhìn xem, con ốm đến mức nằm viện nó chỉ đến ngó chút rồi về chứ có quan tâm đâu”.
ảnh minh họa
Ngày Minh đưa người yêu về ra mắt, cô tự tin ngẩng cao đầu giới thiệu với mẹ cùng họ hàng:
- Đây là anh Dũng – chồng tương lai của con, anh ấy là một triệu phú trẻ.
Nghe Minh giới thiệu xong, họ hàng của cô há hốc mồm. Minh nghĩ rằng họ sẽ phải thay đổi ngay thái độ vì đã khinh thường mẹ con cô trong nhiều năm qua. Chả là bố của Minh là con nhà giàu, mẹ Minh thì nghèo kiết xác. Họ lấy nhau mặc sự phản đối của cả hai bên gia đình, bố Minh mất sớm, mẹ con Minh lâm vào cảnh túng thiếu nên họ hàng ai cũng xa lánh, khinh bỉ. Mẹ Minh phải vất vả lắm mới nuôi được cô ăn học nên người. Trong khi họ hàng bên nội cô ai cũng biệt thự, xe hơi thì nhà cô vẫn là căn nhà cấp bốn cũ nát, vật dụng trong nhà chả có gì cả. G
Thế nên hôm nay, khi đưa vị hôn phu triệu phú về ra mắt, Minh cố ý mời các bác, các cô bên nội tới chơi để họ trắng mắt ra. Mà Minh cũng đã đạt được mục đích khi mà ai nghe xong danh tính chồng tương lai của Minh cũng bàn tán xôn xao bảo “thằng này giàu lắm”. Duy chỉ có mẹ Minh là vẫn vô cùng bình tĩnh, không khen ngợi cũng chẳng chê bai.
Xong lần ra mắt, tối hôm đó Minh hỏi mẹ:
- Mẹ thấy anh Trọng thế nào ạ?
(Ảnh minh họa)
- Mẹ chưa tiếp xúc với nó nhiều, nhưng con có yêu nó không? Con chắc về tình cảm của mình chứ?
- Dạ con chắc ạ.
Mẹ Minh không nói gì thêm nữa. Mấy ngày hôm sau, đột nhiên Minh ốm nặng không thể đi làm được, nằm trên giường Minh vẫn không quên gọi điện cho chồng sắp cưới:
- Anh xong việc chưa? Em nhớ anh quá, đi làm về thì ghé qua nhà em nhé, em ốm mệt quá, chả ngồi dậy được. Anh nhớ nhé.
Mẹ Minh nghe thế cũng nẫu ruột, đi nấu cháo cho con. Minh nằm mê mệt đến tối vẫn chẳng thấy chông tương lai ghé qua. Cô lại gọi điện:
- Anh đâu rồi? Anh không ghé nhà em à? Anh bận ư? Vâng ạ.
Nghe xong cuộc trò chuyện của con gái, mẹ Minh đã hiểu ra câu chuyện, bà bảo:
- Con ăn rồi uống thuốc mà nghỉ ngơi đi, chắc nó không đến đâu.
Minh rơm rớm nước mắt, tối hôm đó cô lên cơn sốt phải đi bệnh viện. 2 ngày sau vẫn chẳng thấy vị hôn phu của con gái đâu. Minh thì lại tiếp tục gọi điện:
- Em đang nằm viện, mấy ngày rồi cũng chẳng thấy anh đến thăm.
Sau câu trách móc đó thì đến trưa, Trọng cũng đến xách theo một lô một lốc những đồ ăn sẵn được đóng gói cẩn thận. Thấy Minh nằm viện Trọng mới trách:
- Em đúng là chẳng biết bảo vệ bản thân mình gì cả. Ở nhà thôi cũng để bị ốm. Anh còn bận bao nhiêu việc, có phải việc của anh là mỗi chăm sóc em đâu. Mà sau gọi điện ít thôi, khi nào cũng gọi khiến anh bị phân tâm. Thời gian của anh là tiền bạc cả.
Minh hơi choáng vì Trọng chưa hề hỏi thăm cô xem ốm đau ra sao mà chỉ có mắng cô. Mẹ Minh đứng ở góc phòng nhưng Trọng cũng chẳng chào hỏi gì. Trọng mắng xong thì nói:
- Đây toàn đồ hảo hạng, mất mấy triệu bạc luôn đó, em ăn đi. Giờ anh phải đi họp.
Nói xong Trọng đi luôn. Tính ra anh đến thăm vợ chưa cưới mới được 10 phút. Nước mắt Minh tuôn rơi. Cô nằm xuống giường quay mặt vào tường khóc.
3 ngày sau thì Minh được ra viện. Tối hôm đó về nhà Minh gọi cho chồng chưa cưới nhưng Trọng vẫn không đến. Mẹ Minh bảo:
- Con ngủ đi, đừng đợi nữa.
- Con nhớ anh ấy quá.
- Mẹ nói chuyện này con đừng buồn, nhưng mẹ thấy con không nên lấy Trọng. Nó không hợp với con đâu.
- Sao mẹ lại nói vậy ạ?
- Mẹ không mong con lấy chồng giàu, mẹ chỉ mong con lấy người mà khi con ốm đau, anh ta sẵn sàng vào bếp nấu cho con bát cháo thôi. Nhưng con nhìn xem, con ốm đến mức nằm viện nó chỉ đến ngó chút rồi về chứ có quan tâm đâu. Mẹ sợ sau này con sẽ khổ. Vợ chồng cần nhất là thấu hiểu và sẵn sàng hy sinh vì nhau con ạ.
Minh không nói gì, chỉ ôm mẹ ngủ. Ngày hôm sau cô đến thẳng công ty gặp Trọng. Trọng lúc đó đang ngồi nghịch điện thoại, thấy Minh đến thì ngạc nhiên:
- Em… em đến làm gì thế?
- Em đến để hủy hôn.
- Em nói cái gì thế? Sao lại hủy hôn?
- Em đã suy nghĩ kỹ rồi, có lẽ suy nghĩ của anh và em không hợp nhau. Em cần một người quan tâm và ở bên cạnh em chứ không phải chỉ vứt cho em cục tiền rồi đi thẳng.
Nói xong Minh đi ra, bỏ mặc Trọng ngồi đó với gương mặt ngạc nhiên tột độ. Trọng đã nghĩ rằng mình là triệu phú thì Minh sẽ phải chạy theo anh, nào ngờ lại nhận phải cái kết đắng như thế này.
Theo blogtamsu