Làm một người đàn ông đứng giữa hai người phụ nữ để lựa chọn, một người là mẹ đã sinh thành ra mình, còn một là người phụ nữ đã hi sinh cả tuổi xuân…
Trước giờ, tôi luôn là một đứa con ngoan đối với mẹ mình. Bởi vì tôi hiểu rất rõ sự vất vả của mẹ mình đối với mình. Cũng chỉ vì bố tôi mất sớm để lại mình mẹ với một công ty đang trên đà phát triển. Với người phụ nữ khác có thể đã lựa chọn cho mình một lối đi, chọn cho mình một người chồng người đàn ông để gánh vác đỡ đần mình.
Nhưng mẹ tôi thì không, mẹ tôi đã chọn làm người phụ nữ tự nuôi con, tự mình nuôi con như thế dẫu có vất vả đến thế nào. Thế nhưng mẹ tôi vẫn một mình cố gắng nuôi tôi, gây dựng lại cơ nghiệp mà bố để lại.
Từ nhỏ tôi đã thấy mình cần có trách nhiệm là phải thương mẹ. Bởi trên đời này không còn ai có thể tốt với tôi hơn người mẹ ấy. Thế rồi khi tôi lớn lên, tôi cũng đã dần nhận được sự yêu thương của các cô gái, tôi đã yêu thương một cô gái cùng trường đại học. Đó chính là mối tình đầu của tôi, cô ấy sinh ra và lớn lên ở vùng quê. Nhưng tôi trân trọng cô gái ấy cũng vì tính cách của cô ấy.
Tôi những mong mẹ và người yêu mình sẽ hòa thuận, chỉ có vậy thì phận làm con, trách nhiệm làm chồng sau này của tôi mới có thể gánh vác được. Nhưng có một điều không hay đã xảy ra. Mẹ tôi ghét em vô cùng. Mẹ tôi chê trách em người nhỏ bé, em không có được như mong muốn của mẹ. Nào là em nhà quê, cũng không được trắng trẻo mà đen xấu cùng rất nhiều những lời phàn nàn không hay khác về em mà mẹ dành cho em.
(Ảnh minh họa)
Tôi càng nghĩ càng buồn vì biết được mình là người đứng giữa sẽ luôn là người khó xử nhất đối với cả mẹ hay cả vợ. Dù thế nhưng vì tình yêu và cũng vì nhìn được những điểm tốt ở em mà những người con gái khác nên tôi nhất quyết vẫn cưới em về làm vợ mình cho dù mẹ có không hài lòng hay đồng ý. Dẫu sao thì mẹ vẫn phải chấp nhận cho đám cưới đó xảy ra. Nhưng từ ngày vợ tôi về làm dâu cho đến giờ đã hơn 5 năm, mẹ vẫn luôn đối xử với vợ tôi thật sự tệ, chưa khi nào tôi có thể thấy được sự hài lòng của mẹ dành cho vợ mình.
Biết mình không được mẹ chồng yêu quý nên vợ tôi trở thành một con ốc luôn thu mình lại mỗi khi nhìn thấy mẹ chồng. Vợ tôi cũng luôn cố gắng hòa thuận với mẹ nhất có thể. Nhưng người đời nói quả không sai. Nếu đã không thích, không quý mến thì có làm gì thì cả đời cũng không thể khiến người ta quý hay thích mình lên được.
Nếu cuộc sống của vợ chồng tôi cứ chỉ xoay quanh những rắc rối của mẹ tôi thì đã đành, đằng này bất kể thứ gì mẹ cũng làm khó vợ khiến tôi vô cùng đau đầu. Nếu chỉ dừng lại ở những câu nói mỉa mai kinh thường thì có thể mọi chuyện đã khác. Đằng này mẹ lại đay nghiến vợ tôi. Có lẽ mẹ vẫn nói như thế với vợ tôi mỗi khi tôi không ở nhà. Chỉ vì thế nên đến hôm đó tôi mới nghe được. Vừa về đến cửa tôi đã nghe thấy tiếng mẹ quát tháo:
- Mày đi đi, đi khỏi cái nhà này đi. Chỉ vì mày mà thằng Đức (là tên tôi) nó mới không còn yêu thương tao nữa.
- Mẹ à, mẹ đừng nói như thế mà tội nghiệp con, cũng đừng trách oan chồng con. Anh ấy vẫn rất thương mẹ mà, trước anh ấy luôn thương mẹ, kể cả giờ khi có con rồi vẫn thế.
(Ảnh minh họa)
- Mày còn nói nữa. Chả tại mày nên tao mới phải chia sẻ tình yêu của con trai mình à? Con ranh con này cứ chỉ khiến người ta ghét bỏ…
Vợ tôi chỉ khóc mà cô ấy không có phản kháng gì khi mẹ đang cầm một tô mì ăn thừa đổ lên đầu mình. Tôi đứng đó nhưng cũng không dám bước vào nhà. Tôi sợ, sợ phải đối diện với cả hai người phụ nữ đó. Tôi bỏ đi, lang thang uống rượu rồi nhớ về rất nhiều chuyện đã qua. Tôi đã nghĩ, giá kể tôi có thể cùng chung sống hòa thuận với hai người phụ nữ. Nhưng giờ thì chắc chắn đó là một điều không thể. Tôi tự biết như thế, vẫn suy nghĩ mãi mình có nên sống tiếp một cuộc sống như thế hay không.
Đêm đó, nửa đêm tôi mới về nhà. Tôi thương vợ, thương cô ấy vô cùng. 5 năm rồi, cô ấy sống trong sự đay nghiến và ghẻ lạnh của mẹ. Thế nhưng đến giờ, một chút của men say tôi mới dám dắt tay cô ấy bỏ đi. Tôi viết lại cho mẹ một bức thư nói muốn lập nghiệp ở một vùng đất khác, sợ mẹ buồn nên tôi đem vợ theo. Còn mẹ tôi đã dặn bà ở lại giữ gìn sức khỏe. Tôi biết tôi làm vậy là bất hiếu. Nhưng tôi tin sẽ có ngày mẹ tôi hiểu ra, vì tôi vẫn luôn dõi theo bà hàng ngày bằng một căn nhà trọ thuê ngay gần đó. Có những điều bắt buộc khiến con người ta phải lựa chọn mà không thể vẹn toàn. Chỉ có điều sau lựa chọn đó hãy khiến cho mọi thứ về đúng quy luật của nó như một cách hoàn hảo.
Theo blogtamsu