Không thể tin được đợi chờ mãi, người đón tôi không phải là anh nà là một cô gái lạ mặt mặc váy cô dâu. Cô ta nhìn tôi mỉm cười vẻ như quen biết từ lâu.
Lấy được người chồng hiền lành, ấy đã là điều kiện tiên quyết giúp người phụ nữ có được một cuộc sống hạnh phúc rồi. Đó là tôi nghĩ như vậy. Và tôi đã dùng nó để chọn người đàn ông của cuộc đời mình. Anh hơn tôi 1 tuổi.
Mẹ tôi nói con gái nên lấy chồng hơn nhiều tuổi một chút vì sau khi sinh nở, bầu bí mình sẽ già đi nhanh lắm. Sợ khi ấy đi với chồng lại chẳng xứng rồi thì nhiều chuyện không hay sẽ xảy ra. Tôi nghe chỉ cười, mẹ lo xa quá rồi. Anh hiền lành, giỏi kiếm tiền như vậy, tôi còn mong gì hơn nữa chứ. Ai mà ngờ đc đâu…
Kết hôn xong, mới đó 1 tháng,mà tôi đã mang bầu luôn rồi. Có tin vui, tôi mừng lắm, hí hửng báo tin cho anh. Anh mỉm cười ôm lấy tôi nhưng sao tôi lại thấy cảm giác ấy gượng gạo làm sao ấy. Kiểu như anh vừa hoàn thành xong trách nhiệm vậy.
Bầu bí, tôi không bị nghén ăn, chỉ nghén ngủ. Lúc nào tôi cũng thèm ngủ, đặt lưng là ngủ luôn rồi. Tan làm về nhà có khi chả đợi ăn cơm đã lăn nhà giường và nửa đêm hoặc khi nào bụng đói mới tỉnh dậy. Chỉ có điều, khoảng thời gian tôi ngủ dài ấy, không biết anh đã làm gì. Tôi hỏi thì anh trả lời rằng anh làm việc. Tôi sẽ cứ mãi tin lời anh cho đến ngày.
Lấy được người chồng hiền lành, ấy đã là điều kiện tiên quyết giúp người phụ nữ có được một cuộc sống hạnh phúc rồi. (Ảnh minh họa)
Sinh con xong 1 tháng thì cũng đến Tết. Tôi định đưa con về ngoại ít ngày chơi với ông bà rồi sẽ lên trước Tết thì anh nói
Năm nay anh bận công việc quá nên hai mẹ con về ngoại đón Tết nhé rồi anh sẽ về sau.
Về ngoại đón Tết, có người phụ nữ nào đi lấy chồng xa mà không mong điều này đâu. Tôi gật đầu đồng ý ngay.
Nhưng chờ mãi, 30 giao thừa rồi sang ngày mùng một tôi vẫn không thấy anh về. Gọi điện thì vẫn báo anh bận. Sốt ruột, tôi bế con trở lên vào mùng 3. Tôi gọi điện và còn nhắn tin kĩ càng anh đón tôi ở bến xe. Không thể tin được đợi chờ mãi, người đón tôi không phải là anh nà là một cô gái lạ mặt mặc váy cô dâu. Cô ta nhìn tôi mỉm cười vẻ như quen biết từ lâu. Trong khi tôi ngơ ngác và ngóng anh đâu thì cô ta:
- Em chờ mãi để nghe lời chúc phúc của chị với anh Vũ (Vũ là tên chồng tôi).
- Cô… Cô có nhầm tôi với ai không?
- Không đâu chị, chị đúng là vợ anh Vũ mà. Đơn ly hôn anh Vũ soạn sẵn rồi, đợi chị kí thôi. Hôm nay bọn em tổ chức trước vì đẹp ngày.
Bóng hai người đó khuất nhanh làm tôi choáng váng. Là cơn ác mộng phải không? (Ảnh minh họa)
Chợt nhớ mấy ngày anh bảo bận, tôi nhấc điện thoại gọi cho anh thì…
- Không phải gọi nữa, tôi đây rồi. Những gì cô ấy nói là sự thật. Tôi không hề yêu cô, tôi lấy cô là vì trách nhiệm với gia đình. Nếu cô có con, tôi sẽ được lấy người con gái tôi yêu. Cô tự về nhà đi, chúng tôi phải tới hôn lễ đây.
Bóng hai người đó khuất nhanh làm tôi choáng váng. Là cơn ác mộng phải không? Tôi không tin chuyện này là sự thật đâu. Tại sao anh lại có thể đối xử với tôi như thế chứ. Tất cả từ trước đến nay chỉ là sự giả dối thôi sao? Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là một con rối, một con rối sống trong sự sắp đặt hạnh phúc giả dối của người khác. Đau đớn hơn, đó lại là người chồng, người mà tôi hết lòng tin tưởng, yêu thương. Mà đứa con, chẳng nhẽ cũng không có ý nghĩa gì với anh hay sao? Anh giấu tôi lâu như vậy là anh quá giỏi đóng kịch hay là tôi quá ngu ngốc.
Ôm con trên tay, tôi thấy tương lai mù mịt quá! Đi đâu về đâu giữa biển người mênh mông này đây?
Hoa/ Theo Thể thao xã hội