Nhìn mọi người vây quanh em trai nó, âu yếm em trai nó. Nó mon men lại gần liền bị Thùy quát vào trong phòng chơi. Hình như sự xuất hiện bất thường của nó khiến Thùy thấy xấu hổ vậy.
Sau hai năm chờ đợi, mong mỏi, uống không biết bao nhiêu thuốc thang do mẹ chồng tẩm bổ cho, cuối cùng thì Thùy cũng đã mang thai. Tin vui này không chỉ là bất ngờ của Thùy mà còn là bất ngờ với cả gia đình. Lúc nhận tin, Thùy còn ôm tay bác sĩ run rẩy hỏi đi hỏi lại rằng có đúng là Thùy đã có thai rồi không.
Thùy được mọi người hạ lệnh phải đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên như lúc chưa chồng ấy. Còn phải ăn uống tẩm bổ bao nhiêu thứ để cho đứa trẻ trong bụng được khỏe mạnh. Tháng thứ 3, mọi người giục giã Thùy đi siêu âm xem đứa trẻ là trai hay gái. Nhận được tin đứa trẻ là con trai, Thùy mừng lắm. Nhưng ánh mắt bác sĩ nhăn lại bỗng khiến Thùy thấy lo lắng:
- Có chuyện gì vậy bác sĩ? – Thùy ngập ngừng
- Cái thai hình như bị dị tật khiếm khuyết cơ thể. Tôi không siêu âm thấy tay cháu đâu. Nhưng nên đợi thêm 1, 2 tuần nữa để chuẩn đoán rõ ràng hơn.
Thùy chết lặng, khiếm khuyết cơ thể ư? Thùy về nhà nhưng không dám nói chuyện này với ai, kể cả với Tú, chồng Thùy. Thùy chỉ nói đứa trẻ là con trai mà thôi. Nghe đến tiếng con trai, bố mẹ chồng Thùy, Tú, sung sướng nhảy cẫng lên. Suốt hai tuần trời, Thùy mất ăn mất ngủ chờ đợi kết quả. Thùy có âm thầm đi chùa để cầu mong trời phật từ bi phù hộ cho con mình nữa. Nhưng trời không thấu lòng người.
- Đứa trẻ bị dị tật không tay còn lại nó hoàn toàn khỏe mạnh. Giữ hay bỏ, cô hãy về bàn với gia đình đi.
Thùy chết lặng, khiếm khuyết cơ thể ư? (Ảnh minh họa)
Thùy gần như ngất lịm khi nghe câu nói ấy. Hy vọng trong Thùy sụp đổ. Thùy không muốn tin vào những lời bác sĩ nói đâu. Thùy không về nhà luôn mà lang thang ra ngoài bờ hồ. Cơn gió lạnh đầu mùa làm Thùy thấy tê tái. Tiếng khóc của đứa trẻ đâu đó vọng lại. Nhìn xuống chiếc bụng bầu đang nhô lên của mình, Thùy rơi nước mắt. Đứa con này, Thùy phải vất vả lắm mới có được. Không lẽ vì con không co tay mà Thùy bỏ con ư? Nhiều người họ biết con họ bị thiểu năng, vẫn cứ chấp nhận sinh con đấy thôi. Thùy giấu mọi chuyện, không nói ra. Cho đến khi sinh nở…
Bế đứa cháu đích tôn trên tay, mẹ chồng Thùy ngất lịm. “Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ” – Tú hét lên. Trong phòng sinh, Thùy vẫn chưa tỉnh. Mọi người biết chuyện Thùy giấu diếm nên ghét bỏ Thùy ra mặt. Còn Thùy, chịu sự ghẻ lạnh của gia đình chồng, bỗng thấy hận con. Nếu không vì nó, Thùy sẽ không bị thế này. Thùy thuê người chăm con, vắt sữa cho con bú chứ không cho nó bú trực tiếp. Và cũng từ đó, Thùy không bao giờ ôm nó.
Nhận ra mình không có tay lúc biết nhận thức, thằng bé buồn lắm. Nó lầm lì, ít nói hơn. Nhưng đi học, các bạn rất thương và cô giáo khen nó rất giỏi, rất thông minh. Chuyện ấy cũng chẳng làm Thùy thấy vui lên được. Còn Tú, thấy con như vậy, gần như cũng không quan tâm gì. Chỉ thi thoảng nó khoe thứ gì đó thì xoa đầu nó khen ngoan.
Thùy lại mang thai. Cái thai lần này vẫn là con trai và chắc chắn không dị tật làm Thùy và Tú mừng lắm. Mong đợi từng ngày con ra đời. Và thằng bé vẫn không được lại gần bố mẹ. Người nó tiếp xúc nhiều nhất là bà giúp việc.
Nói xong, thấy Thùy trợn mắt nhìn nó, nó sợ hãi xin phép đi ngay về phòng. (Ảnh minh họa)
Nhìn mọi người vây quanh em trai nó, âu yếm em trai nó. Nó mon men lại gần liền bị Thùy quát vào trong phòng chơi. Hình như sự xuất hiện bất thường của nó khiến Thùy thấy xấu hổ vậy. Nhìn thằng bé lầm lũi về phòng, vốn đã nhỏ bé, khi thiếu mất đi đôi tay, nó lại càng nhỏ bé hơn.
Nhưng thằng bé tự lập lắm, có vẻ trời cũng thương không cho nó đôi tay nhưng cho nó đôi chân linh hoạt. Nó tự gấp được quần áo, tự xúc ăn và tự tắm được cho mình. Thùy và Tú hình như chẳng biết những điều đó, luôn nghĩ nó là phế nhân. Cho đến một ngày…
Nhìn Thùy ôm ấp, hôn lên má, cưng nựng em trai nó, nó bất giác lại gần, ngập ngừng:
- Sao mẹ chỉ ôm em mà không ôm con, hay là vì con không có tay.
Nói xong, thấy Thùy trợn mắt nhìn nó, nó sợ hãi xin phép đi ngay về phòng. Lúc ấy, Tú bước ở bên ngoài vào hốt hoảng báo tin tranh của thằng bé được gửi đi triển lãm thành phố khiến Thùy thất kinh. Thằng bé không có tay, nó vẽ tranh bằng gì cơ chứ. Nhìn xuống đôi chân xương xương, nhiều vết chai sần của thằng bé, cả Tú và Thùy đều rơi nước mắt. Có lẽ cả Tú và Thùy đã quá sai lầm. Sai lầm ngay từ khi thằng bé chào đời đã không yêu thương nó. Nó vẫn là máu mủ, là ruột thịt của vợ chồng Thùy kia mà. Nó không có tay nhưng đâu phải lỗi của nó.
Mai/ Theo Thể thao xã hội