Tôi không dám nói với ai lý do sao chưa cưới, càng không dám nói với anh chuyện người ta hỏi mình, có người nói tôi còn ham chơi, đi làm rồi nên muốn lựa chọn người tốt hơn.
Ảnh minh họa
Tôi và anh quen nhau đến nay đã hơn 6 năm rồi, từ lúc tôi còn là sinh viên năm nhất. Anh hơn tôi 5 tuổi. Gia đình cả hai đều rất nghèo, mọi việc từ nhỏ đến lớn anh và tôi đều tự lo. Từ lúc còn đi học tôi vừa học vừa làm để lo chi phí sinh hoạt, lúc ấy anh đã đi làm rồi nên giúp đỡ tôi rất nhiều. Sau khi tốt nghiệp, tôi đi làm khoảng 6 tháng thì nghỉ do bị trầm cảm. Lúc ấy, anh dọn qua ở chung để chăm sóc cho tôi. Nói ra chắc mọi người không tin nhưng chúng tôi sống chung đã 2 năm nhưng ngoài những âu yếm bình thường của những cặp yêu nhau ra, anh không đòi hỏi tôi phải làm chuyện đó. Anh nói tôi rất nhạy cảm, lỡ có bầu trước hay gì đó thì tội cho tôi lắm. Điều này làm tôi rất quý trọng anh.
Anh là người hiền lành và dịu dàng, không lãng mạn nhưng tôi biết anh thật sự rất yêu thương tôi. Khoảng thời gian 2 năm ấy thực sự đen tối trong suy nghĩ của tôi, thậm chí tôi có ý định tự tử. Anh ở bên cạnh chăm sóc, quan tâm tôi, mọi thứ về vật chất và tinh thần đều là anh lo chu toàn hết. Gia đình hai bên chẳng ai biết chuyện này. Tôi từng nói chia tay với anh nhiều lần để anh có thể tìm được người con gái tốt hơn, để anh không hoài phí tuổi xuân cho người như tôi nữa. Thế nhưng anh vẫn thế, kiên định với sự lựa chọn của bản thân. Rồi mọi thứ dần đi vào ổn định, tôi lấy lại được tinh thần, dần lạc quan và vui vẻ hơn. Tôi tìm được một công việc ổn định, những tưởng lúc ấy hai đứa có thể bình yên mà bước cùng nhau, đùng một cái anh làm ăn thất bại, rồi mắc một khoản nợ khá lớn. Mọi người đừng nghĩ lúc này tôi sẽ ra đi hay gì nhé, chỉ là lần này đến lượt anh bi quan, anh bảo không thể lo cho tôi được nữa, tôi nên đi tìm một người khác tốt hơn anh.
Nói thật ra tôi không xinh xắn lắm nhưng lại có duyên nên cũng có vài người theo đuổi, tôi có kể và anh cũng biết chuyện đó. Tôi yêu anh, đơn giản một điều là suốt cuộc đời này tôi chỉ cần có anh bên cạnh, không cần giàu sang, chỉ cần bình yên là đủ. Rồi cuối cùng, sau mấy tháng đấu tranh tư tưởng anh và tôi quyết định cùng nhau cố gắng, không nói đến chuyện ai bỏ ai nữa. Thế mà đời không như là mơ, càng cố gắng bao nhiêu, thất bại lại liên tiếp bấy nhiêu mặc dù hai đứa chi tiêu rất eo hẹp, mọi chí phí đều rất tiết kiệm. Điều tôi buồn nhất là vào dịp tết gần đây, gia đình, bạn bè cứ thi nhau hỏi bao giờ chúng tôi cưới. Đặt trường hợp của người đứng ngoài, tôi cũng không trách được vì hai đứa đều có công việc ổn định, anh đi làm gần chục năm rồi chắc cũng để dành được tiền cưới vợ, cộng thêm tuổi cả hai đều lớn, cưới nhau sinh con là vừa. Mỗi lần có ai hỏi anh đều rất buồn, tôi biết điều đó và thật sự rất đau lòng.
Tôi không dám nói với ai lý do sao chưa cưới, càng không dám nói với anh chuyện người ta hỏi mình, có người nói tôi còn ham chơi, đi làm rồi nên muốn lựa chọn người tốt hơn, có người nói tôi cưới trễ sẽ không sinh được con, có người ác miệng hơn còn nói tôi chắc như thế nào đó nên quen nhau lâu thế mà anh vẫn chưa chịu cưới. Tôi buồn lắm chứ nhưng biết anh còn buồn hơn. Trên đời này, có người đàn ông nào lại không muốn mang đến hạnh phúc đong đầy cho người mình yêu thương? Tôi viết lên đây không phải để xin lời khuyên, bởi vì nhìn khách quan thì chuyện của tôi chỉ là hai người yêu nhau một thời gian, xong tới khi sắp cưới thì chàng trai làm ăn thua lỗ, mắc nợ rồi không cưới được. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu tôi buồn và khó xử như thế nào, tôi thật ra cũng không còn biết viện lý do gì cho hợp tình hợp lý để giải thích với mọi người, cũng không muốn anh vì mình mà bị người ta nói đi làm chừng ấy năm rồi lại mượn tiền cưới vợ. Cuộc sống này, đôi khi chỉ là mong ước có một gia đình nhỏ yên bình thôi cũng mong manh quá.
Theo VNE