Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2017

Yêu 7 năm, làm vợ 2 ngày, làm mẹ một ngày, bài học yêu lâu mà bất cứ cô gái nào cũng phải đọc

Cô đã ra đi như thế, trong cơ mê man, không một lời dặn dò, cũng không cả kịp nhìn mặt con một lần. Anh như kẻ đã chết, ngồi bất thần.

- 7 năm rồi mà còn chưa chịu cưới, chúng mày om nhau lâu quá rồi đấy! Có khi nó chán mày rồi, chả muốn cưới mày nữa ấy. Tao nghĩ mày nên nghĩ cách buộc nó phải cưới mày hoặc là buông tay khỏi tình yêu chưa thấy tương lai này đi.

Cô bạn thân vừa nựng con, vừa giảng giải đạo lý cho cô hiểu. Cô nghe mà thấy đau đầu và mệt mỏi quá. Nhưng cô bạn thân của cô nói, cô thấy cũng vài phần đúng lắm. Cô đã có một tình yêu 7 năm. Anh và cô yêu nhau bằng một tình yêu mà cô thấy là nồng cháy nhất.

Cô chẳng tiếc anh tiếc anh điều gì, dâng hiến trọn vẹn cho anh hết cả thể xác lẫn tinh thần. Chuyện yêu đương của cô, cả hai bên gia đình đều biết hết cả nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, anh mãi không chịu đồng ý cưới cô. Hay như bạn cô nói, anh đã chán cô rồi, chẳng qua là chưa tìm được lý do gì để buông tay cô thôi mà cũng sợ mang tiếng nữa. Nhưng cô, cô đã thuộc về anh như vợ chồng rồi thì liệu khi đến với người đàn ông khác, người ta có chấp nhận cô không? Lại còn biết cô đã yêu 7 năm nữa chứ. Phải rồi, cô không thể mất tình yêu này được. Và cô đã quyết định làm chuyện đó.

Nhìn chiếc que thử hai vạch, lòng cô vui sướng quá! Cô không biết mình vui vì đây là lý do để một đám cưới diễn ra hay vì cô đang được trải nghiệm cảm giác thiêng liêng của người làm mẹ. Báo tin cho anh, giọng cô run run. Anh nhìn cô, điềm tĩnh:

- Từ từ rồi anh tính!

Yêu 7 năm, làm vợ 2 ngày, làm mẹ một ngày, bài học yêu lâu mà bất cứ cô gái nào cũng phải đọc

Anh và cô yêu nhau bằng một tình yêu mà cô thấy là nồng cháy nhất. (Ảnh minh họa)

Anh không ép cô phá thai, cũng không nói sẽ không cưới cô. Anh chỉ nói cô chờ đợi. Cô không hiểu mình đang chờ đợi vì lý do gì nữa đây. Cô biết tính anh, yêu 7 năm, cô đã quá hiểu anh rồi, cô mà hỏi han, giục giã thì thế nào cũng sẽ bị anh mắng cho mà coi. Cô vẫn như bình thường, hỏi han, quan tâm anh. Để rồi 1 tháng, 2 tháng, 3 tháng, 4 tháng trôi qua…

Cái bụng của cô không thể giấu được nữa và sự kiên nhẫn của cô mất dần tính chịu đựng.

- Anh có định cưới không đây? – Cô gần như hét lên vì ấm ức

- Em chuẩn bị đi, mai mình về xin bố mẹ đi xem ngày để cưới! – Giọng anh điềm tĩnh

Anh là vậy, chuyện người ta có gấp gáp, hối hả thì anh vẫn coi như không có chuyện gì. Nhưng sớm nhất, ngày được nhất cũng phải 2 tháng sau mới được ngày cưới. Cái bụng của cô khi ấy đã bước sang tháng thứ 7 thì liệu rằng còn chiếc váy cưới nào mặc vừa nữa hay không? Cô giục cưới sớm hơn thì anh gắt lên:

- Cưới xin là chuyện hệ trọng cả đời, có phải một sớm một chiều đâu mà làm qua loa cho được.

Thôi thì chuyện đến nước này, cô cũng đành phải nghe anh mà thôi. Quãng thời gian chuẩn bị đám cưới, anh gần như bỏ mặc cô, chẳng quan tâm gì đến cô hết cả. Cô có cảm giác như, cuộc hôn nhân này là trách nhiệm, chứ không phải là tình yêu. Nhưng trách nhiệm kiểu như của anh, cô thực sự thấy chạnh lòng lắm. Cô lo sợ cho tương lai của mình khi về chung sống cùng anh dưới một mái nhà. Suy nghĩ nhiều, tinh thần cô suy sụp hẳn.

Yêu 7 năm, làm vợ 2 ngày, làm mẹ một ngày, bài học yêu lâu mà bất cứ cô gái nào cũng phải đọc

Cô đã ra đi như thế, trong cơ mê man, không một lời dặn dò, cũng không cả kịp nhìn mặt con một lần. (Ảnh minh họa)

Và rồi ngày cưới cũng đến… Mọi người nhìn cô vác cái bụng bầu như cái trống về nhà chồng mà ai cũng tủm tỉm. Cô thấy bản thân xấu hổ quá. Nhìn bố mẹ, cô lại càng thấy thương. Đêm tân hôn, anh chẳng có bên cạnh cô mà bỏ ra ngoài uống rượu đến tận sáng mới về. Cô gọi đến nóng cả điện thoại mà anh chẳng thèm nghe máy.

Tỉnh rượu rồi, anh không nói không rằng, cũng chẳng hỏi han cô ra sao mà bỏ ngay ra ngoài sau một cuộc điện thoại của ai đó. Vì đang trong giai đoạn trăng mật nên anh được công ty cho nghỉ. Mang tiếng trăng mật nhưng cô cũng có được đi đâu đâu. Từ hôm qua đến nay, cô còn không nhận được một câu hỏi thăm của anh cơ mà.

Và anh, lại đi đến tận tối mịt mới về cũng như hôm qua, trong tình trạng say khướt. Cô đỡ anh lên giường thì anh đẩy cô ra, anh mắng cô làm mất tự do của anh và gì nữa thì cô chẳng nghe rõ vì anh vừa đạp vào bụng cô khiến cô đau điếng. Đắp chăn cho anh xong, cô ra ghế ngồi, nhăn nhó xoa bụng. Cứ thế, đến hết đêm và sáng hôm sau…

Anh tỉnh dậy, đang mắt nhắm mắt mở thì trợn ngược lên khi thấy xung quanh cô lênh láng máu và cô đang lê đi lấy điện thoại. Hốt hoảng, anh gọi cấp cứu đưa cô vào viện. Bác sĩ nói phải mổ gấp vì cơ thể cô suy nhược quá! Anh ôm đầu, mọi người bất an.

Tiếng đứa trẻ khóc làm mọi người thở phào. Nó được chuyển vào lồng ấp còn cô vào thẳng phòng cấp cứu trong tình trạng hôn mê. Cô vẫn chưa nghe được tiếng con khóc. Bác sĩ nói, cô đang trong tình trạng nguy kịch sợ không qua khỏi được và người nhà nên chuẩn bị tinh thần. Ang ngã gục…

Cô đã ra đi như thế, trong cơ mê man, không một lời dặn dò, cũng không cả kịp nhìn mặt con một lần. Anh như kẻ đã chết, ngồi bất thần. Yêu 7 năm, làm vợ 2 ngày, là mẹ một ngày, câu chuyện của cô chẳng ai biết mà không rơi nước mắt. Cô yêu lâu như vậy mà cuộc hôn nhân không hề cho trái ngọt như cô tưởng. Là lỗi do cô hay là lỗi do anh, hay do tình yêu 7 năm kia đã cướp đi sự mới mẻ, sự chắc chắn, sự cần có nhau của một cuộc hôn nhân không?

Hoa/ Theo Thể thao xã hội

Related Posts: