Thứ Năm, 2 tháng 3, 2017

Được bố mua cho iPhone 7 nhưng không ngờ bố phải ăn thứ này hàng ngày để có tiền

Bố không cho con được cuộc sống người ta thì sao bắt con phải học giỏi như người ta được cơ chứ? Nếu bố muốn con thi đậu đại học thì bố mua iphone 7 cho con đi.

  Được bố mua cho iPhone 7 nhưng không ngờ bố phải ăn thứ này hàng ngày để có tiền

ảnh minh họa

Vừa lôi chiếc điện thoại đen trắng ra thì ngay lập tức Hằng đã bị đám bàn cười phá lên kinh bỉ, cười chê…

- Thời đại công nghệ mà giờ mày vẫn dùng điện thoại cục gạch này á? Đúng là lạc hậu hết chỗ nói mà.

- Cục gạch thì đã sao chứ? Tại tao không thích mua smartphone thôi…

- Có mày nhà mày nghèo quá không đủ tiền mà mua ấy. Mày nhìn xem tụi tao ai cũng có đến 2 cái điện thoại xịn…ai như mày…quê chết đi được.

Nghe những câu nói chế giễu ấy của hội bạn mà Hằng hậm hực khó chịu vô cùng, đúng là thời đại bây giờ ra đường đến cả những đứa trẻ con cũng có điện thoại cả chục triệu. Trong khi đó cô vẫn chỉ xài mỗi con điện thoại nokia thời cũ, mà thật ra cô đâu có muốn dùng điện thoại cục gạch mỗi lần có ai đó gọi đều phải lao gay vào nhà vệ sinh để nghe cho đỡ mất mặt. Suốt cả năm nay Hằng vòi vĩnh bố mẹ mua cho mình một chiếc nhưng đòi thế thôi chứ bố mẹ cũng không chịu đồng ý.

Lần này Hằng quyết định bắt bố mua cho mình chiếc iphone 7 để cho lũ bạn biết mặt, vậy nhưng khi vừa đặt chân về nhà chưa kịp nói câu gì thì ngay lập tức cô đã nghe tiếng quát tháo của bố mình.

- Rốt cuộc mày đi học kiểu gì mà để cô giáo gọi điện về tận nhà thông báo tình hình sa sút thế hả? Sắp thi đại học rồi mà không chịu lo còn đợi bố mẹ giục nữa hả.

Đang hậm hực về chuyện bị bạn bè chế giễu nên Hằng uất ức cãi lại lời bố mình.

- Bố không cho con được cuộc sống người ta thì sao bắt con phải học giỏi như người ta được cơ chứ? Nếu bố muốn con thi đậu đại học thì bố mua iphone 7 cho con đi.

- Nhà mình nghèo tiền ăn còn không đủ sao mày cứ đua đòi bạn bè làm gì cơ chứ?

- Nếu vậy thì bố đừng bắt con phải học giỏi này nọ. Bố không có tiền cho con đi học thêm, đã vậy bây giờ đi học cái gì cũng cần lên mạng, thế mà con chỉ có mỗi chiếc cục gạch thì học hành tốt làm sao được chứ? Bạn bè con đứa nào cũng có điện thoại xịn hết rồi đấy.

Nói rồi Hằng hậm hực bước vào phòng, dù cô biết mình cãi lại bố là bất hiếu nhưng trong suy nghĩ của Hằng thì cô cho rằng việc mình học kém đi không phải do lỗi ở bản thân và chính là do bố mẹ không có tiền để cho mình cuộc sống đầy đủ. Còn với ông Hùng khi nghe câu nói ấy của cô con gái mà ông Hùng chết lặng không nói nổi câu gì, đúng là nhà ông nghèo quá nên không cho con được cuộc sống như người ta. Bản thân ông cũng biết rõ thời đại công nghệ nên muốn mua cho cô con gái một chiếc điện thoại có thể vào mạng để tra cứu thông tin. Vậy nhưng chỉ trông chờ vào công việc bốc vác thuê với mấy đồng tiền lẻ thì thật sự không thể nào mua nổi một chiếc điện thoại cả chục triệu như vậy.

Vậy nhưng sau mấy đêm nằm suy nghĩ thì ông Hùng quyết định kiếm thêm việc làm với hi vọng còn mấy tháng nữa đến dịp sinh nhật của con ông sẽ có món quà mà con mong đời. Ban ngày thì ông đi bốc vác thuê, tranh thủ nhặt nhạnh ve chai đem bán lấy thêm tiền. Tối đến sau khi ăn cơm xong ông tranh thủ đi trông xe cho quán cafe rồi nhà hàng, để tiết kiệm được số tiền lớn cả chục triệu mua điện thoại xin cho con gái ông Hùng nhiều khi cả ngày ông chỉ ăn một bữa còn lại dành tiền lo cho con gái. Nhiều đêm Hằng biết rõ bố mình về muộn hơn ngày thường nhưng cô cũng mặc kệ không thèm quan tâm.

Và rồi cuối cùng sau mấy tháng vất vả khó nhọc ông Hùng cũng đủ tiền mua cho cô con gái chiếc điện thoại mà con thích, cầm trên tay món quà ông Hùng mừng đến rơi nước mắt. Và tất nhiên khỏi phải nói khi nhận được món quà đó Hằng vui sướng đến cỡ nào. Ngay lập tức cô cầm đi khoe với chúng bạn cho hả dạ…

Hí hửng là thế nhưng tối hôm đó sau khi đi chơi tụ tập về Hằng bước vào nhà thì thấy bố mình đang ngồi bưng bát cơm chan nước mỳ tôm. Nhìn thấy con gái ông Hùng cười hiền.

- Đúng chiếc điện thoại con thích rồi đúng không? Thế từ bây giờ chăm học vào con nhé, đừng để cuộc đời khổ như bố mẹ…

Hằng không nói được câu gì, cô mím chặt môi để không bật ra tiếng khóc…

- Bố…sao bố lại ăn cơm với mỳ tôm? Như vậy sao có sức khỏe được chứ?

- Bố không sao mà…bố thích ăn như thế này. Con không phải lo.

- Là vì nhà hết tiền rồi đúng không? Vì bố dồn tiền mua điện thoại cho con đúng không?

- Con không phải lo lắng, chỉ cần con thấy vui và chăm học là được rồi.

- Con không cần điện thoại nữa…con chỉ cần bố khỏe mạnh thôi. Con xin lỗi bố…là con sai rồi…

Nói rồi Hằng ôm chặt bố mình bật khóc nức nở, những giọt nước mắt ân hận của cô ướt sũng cả vai áo bố mình. Hằng biết mình đã sai, cô tự nhủ sẽ cố gắng học tập để cho bố không phải buồn lòng. Thế mới nói làm con không tránh khỏi việc mắc sai lầm, bất hiếu với bố mẹ. Chỉ là đã làm con thì biết sai phải biết sửa chữa….

Theo blogtamsu

Related Posts: