Thứ Sáu, 10 tháng 3, 2017

Yêu một người không yêu mình, hẳn là đau đớn lắm…

Em luôn là người nói nhớ người mà chẳng bao giờ dám hỏi người có nhớ em không? Em luôn là người nói thương người mà chẳng bao giờ dám hỏi người có chút tình cảm nào cho em không?

…………………………..

Yêu một người không yêu mình, hẳn là đau đớn lắm…

Có một thời em đã như thế, yêu một người đến dốc hết cả tâm can, yêu đến cho đi mà không cần nhận lại, yêu đến dại khờ vô lối… vậy mà cuối cùng người cũng không thể hiểu và cũng không muốn hiểu…

Em biết mình vô cùng ngốc vì cứ muốn được gần bên người, lần đầu bắt gặp ánh mắt dịu dàng của người nhìn em, lúc ấy em đã biết tim mình lạc nhịp và cũng chính lúc ấy em cũng biết tiếp theo là những ngày tháng không dễ dàng… Đâu cứ phải ánh mắt dịu dàng là yêu đâu, vậy mà em cứ đắm chìm trong đó, muốn yêu người tiếp những ngày người đã đau khổ, muốn thương người tiếp những ngày người đã chờ đợi trong vô vọng, muốn chia sẻ tiếp với người cuộc sống khó khăn người đang trải qua, muốn nắm tay người đi tiếp con đường trước mắt…

Yêu một người không yêu mình, hẳn là đau đớn lắm...

Người! chỉ là rung động thôi, chỉ là một phút yếu đuối cần ai đó san sẻ, một chút hiếu thắng nam nhi thoáng qua, và một chút đồng cảm với hoàn cảnh… ngoài ra chẳng có thương làm sao đến yêu được…

Em! chẳng cần biết mình sẽ đối mặt với những gì, chỉ muốn mỗi ngày được trò chuyện cùng người. Chẳng cần biết lí trí kêu gào ra sao, chỉ nghĩ đến con tim đang hoan hỉ. Chẳng cần biết người mỗi ngày gắng gượng những lời sáo rỗng, chỉ luôn biện minh cho mình và cho người…

Mỗi ngày trôi qua, con tim em càng thu hoạch thêm bao nhiêu cảm xúc, ngọt ngào có, tủi hờn có, vui vẻ có, buồn phiền có, và cả xót xa cũng có… mỗi lần thấy mọi thứ nhạt nhòa lạc lõng, em lại nghĩ đến chuyện buông tay… vậy mà cứ bao lần em muốn bỏ quên người, thì tự nhiên người lại ngọt ngào với em, lại thêm vài lời làm chất xúc tác cho con tim hy vọng trở lại. Chỉ muốn ru mình một chút thôi, không thể ngủ ngon, chỉ mơ màng cũng được… tưởng tượng một ngày nào đó người có thể nhìn ra chân tình mà cảm động.

Yêu một người không yêu mình, hẳn là đau đớn lắm...

Em luôn là người nói nhớ người mà chẳng bao giờ dám hỏi người có nhớ em không?

Em luôn là người nói thương người mà chẳng bao giờ dám hỏi người có chút tình cảm nào cho em không?

Em luôn xem người là ưu tiên nhưng với người em chỉ là sự lựa chọn.

Em luôn muốn gần người thêm chút nữa, còn người thì luôn giữ khoảng cách với em.

Em luôn thức rất khuya đợi người về chỉ để trả lời một tin nhắn, nhưng người vì vui vẻ với bạn không thể trả lời tin nhắn ngay cho em.

Em một ngày kia vượt cả trăm cây số đến gặp người, không chút cảm xúc người lạnh lùng bảo em nên dừng lại.

Yêu một người không yêu mình, hẳn là đau đớn lắm...

Vậy yêu một người không yêu mình có đau không, có mệt mỏi không, có thấy mình mất đi lòng tự trọng nhiều không… Yêu là như thế có đúng không? cho dù có đau đến vỡ vụn cũng không dám quay lưng, sợ mình lại bỏ lỡ điều gì trong khoảnh khắc ấy, cứ nuôi hy vọng mỗi ngày mỗi ngày người sẽ gần ta hơn chút nữa, cứ vô thức hy vọng ta sẽ ở lại trong thế giới của người, cứ nhắm mắt hy vọng đường sẽ không còn xa…

Em đã như thế, cố gắng đến cùng cho đến khi tự tay mình chạm vào cạn cùng của tuyệt vọng… em đã bật cười chua xót cho mình… cuối cùng em đã không thể chạm vào người, thật ra em đang cố gắng chạm gần hơn nỗi đau của chính mình… nỗi đau bất chấp… bất chấp xa xôi để gặp gỡ, bất chấp nắng mưa để yêu thương, bất chấp tủi hờn để hy vọng…

Vậy khi nào thì trái tim em sẽ bão hòa. Người đã lạnh lùng, quay lưng là không bao giờ ngoảnh lại, em cũng hy vọng như thế, người đừng nhìn lại, dù chỉ là một lời hỏi thăm… vì em sợ trái tim mình lại một lần mềm yếu, lại vì sợ bỏ lỡ người mà lại làm đau mình lần nữa…

Dù sao cũng cảm ơn người đã giúp em bước ra khỏi thế giới của người, nếu không tự mình em chả bao giờ làm được, bây giờ em thấy tim mình nhẹ nhàng đi rất nhiều, giống như trút bỏ được một gánh nặng mà mỗi ngày mình phải mang theo. Không còn mong chờ, không còn hy vọng… vẫn biết rằng khó có thể phôi phai…nhưng đã biết chấp nhận người là thứ không thuộc về mình, mãi mãi cũng không thể thuộc về mình…

Phương Nguyễn

Related Posts:

  • Nếu không còn yêu nhauVợ chồng em đã từng yêu nhau nhiều như thế, đã hạnh phúc nhiều như thế, đã hẹn thề bao lời yêu thương. Em nói em không quên, và em biết có lẽ chồng em còn nhớ. Chỉ là em vẫn hoang mang không hiểu tại sao mọi sự lại đến nông n… Read More
  • Có nên nhắm mắt kiếm đại một người chồng để làm điểm tựaTuổi đã lớn nên tôi muốn có một đứa con nhưng suy nghĩ rất nhiều, vì nếu có con mà không lo cho con được cuộc sống đầy đủ, con không có cha cũng tội.   ảnh minh họa Tôi 32 tuổi, ở tuổi này lẽ ra đã có một gia đình nhỏ … Read More
  • Tôi không ngờ chuyện khó tin như thế này lại rơi xuống đầu mìnhNghe chồng thông báo qua điện thoại mà tôi rã rời tay chân, tại sao chuyện khó tin thế này lại có thể xảy ra với tôi cơ chứ?   Bao năm tôi sống với bà, bà có xem tôi là con người đâu. (Ảnh minh họa) Tôi kết hôn được 5 … Read More
  • Tôi như con tàu mất lái khi biết em quay về với tình cũMới đây, hai đứa còn hẹn cưới nhau, em rất vui, giờ lại như vậy. Tôi không biết nên tin vào tình yêu như thế nào nữa…   Ảnh minh hoạ Tôi 27 tuổi, đang sinh sống và làm việc tại nước ngoài. Tôi và em quen nhau trên cùng… Read More
  • Tôi đã đánh mất em trong một lần say xỉnHôm uống say, tôi lại tức vì em không chịu gặp nên nói: "Sau này anh mà gọi điện thoại cho em nữa thì anh không làm người”. Từ đó em chặn mọi liên lạc của tôi.   Ảnh minh hoạ Tôi 34 tuổi, lấy vợ năm 28 tuổi, ly dị… Read More