Thứ Sáu, 10 tháng 3, 2017

Yêu đơn phương thì thà cứ nói ra còn hơn giữ mãi trong lòng…

Tôi không muốn mình sợ hãi nữa. Dù kết quả thế nào tôi cũng chấp nhận, vì có thể là anh sẽ thích tôi như tôi cảm nhận hoặc là không, anh không hề có tình cảm gì với tôi hết mà là tôi tưởng tượng ra thôi.

Tôi thích anh cũng đã rất lâu rồi, cảm giác mỗi ngày tưởng tượng để có anh, ôm anh và rồi chúi vào ngực anh. Cùng nắm tay, cùng làm những điều ngớ ngẩn cùng nhau. Xem phim, ăn tối., cùng nhau đi du lịch, cùng nhau vẽ ra một viễn cảnh của tương lai và cùng nhau thực hiện những mong muốn của cả hai. Cùng nhau tốt lên, và nhìn nhau mỉm cười trong mắt ánh lên sự hy vọng và hạnh phúc. Nhưng đó là chỉ sự tưởng tượng của tôi, cảm giác hụt hẫng thật… Giá như nó là sự thật thì có phải tốt không.

Con gái thật kỳ lạ, sao mà nhiều suy nghĩ thế, sao tưởng tượng nhiều thế, khó hiểu thế.Giá như tôi đủ dũng cảm để nói với anh rằng tôi có cảm giác rất đặc biệt với anh thì anh nghĩ sao, anh rất có ý nghĩa với tôi. Anh mang đến cho tôi những niêm vui hằng ngày,những điều tích cực trong cuộc sống. Liệu tôi có đủ dũng cảm để nói với anh rằng tôi nhớ anh rất nhiều. Trên đời này liệu cứ phải mình thích người ta, thì người ta sẽ thích lại không?

Tình yêu thật sự có thật không? Và bền lâu không khi người con gái là người chủ động?

Yêu đơn phương thì thà cứ nói ra còn hơn giữ mãi trong lòng...

Hằng ngày nghe những câu chuyện về những cuộc tình tan vỡ, nghe người ta nói không còn tin vào tình yêu nữa, mơ hồ, mong manh và không được bền chặt, rồi thấy, những lời khuyên, làm thế này, làm thế kia. để bản thân người con gái đỡ bị thiệt thòi khi người ta không thích mình.Tôi nghe mà cũng không biết phải làm thế nào, thấy nản, thấy đúng là như như thế thật, dù sao họ cũng có kinh nghiệm để trải qua những điều đó và mình không lên làm như vậy.

Tôi thu mình vào và suy nghĩ sẽ chôn chặt tình cảm đó vào trong lòng, rằng tôi sẽ tốt lên, bản thân có giá trị hơn, rồi một ngày anh sẽ đến và nói " Anh yêu em" Làm bạn gái anh nhé" Lúc ấy chắc tôi hạnh phúc lắm. Hằng ngày những suy nghĩ và tưởng tượng đó cứ mãi luẩn quẩn trong đầu tôi. Nhưng tôi lưỡng lự không biết mình phải làm thế nào?

Rồi cho đến một ngày tình cảm của tôi dành cho anh ngày càng nhiều hơn tôi nghĩ, tôi không muốn giấu nó ở trong lòng, tôi tự cho phép minh có thể một lần được nói ra tình cả của mình, mà không cần tính toán, hay sợ hãi rằng có thể anh sẽ không thích tôi đâu.Tôi muốn mình đối diện và chịu trách nhiệm cho cảm xúc của mình, tôi muốn anh biết rằng tôi thích anh nhiều như thế nào.

Tôi không muốn mình sợ hãi nữa. Dù kết quả thế nào tôi cũng chấp nhận, vì có thể là anh sẽ thích tôi như tôi cảm nhận hoặc là không, anh không hề có tình cảm gì với tôi hết mà chỉ là tôi tưởng tượng ra thôi. Nhưng tôi vẫn chấp nhận và quyết định là mình sẽ đối mặt với mọi chuyện. Tôi sẽ nói ra, có thể sau đó tôi sẽ có được mối tình mà tôi mong muốn hoặc là tôi sẽ đóng lại tất cả những cảm xúc đang diễn ra này mãi mãi.

Yêu đơn phương thì thà cứ nói ra còn hơn giữ mãi trong lòng...

Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn tại thời điểm hiện tại, tôi cứ chới với và không biết như thế nào cả, sẽ còn khổ sở hơn.Tôi cảm thấy bản thân mình tốt hơn, mạnh mẽ hơn, dũng cảm hơn, dù cuộc tình có thể sẽ đổ vỡ, không được lâu dài, thì tôi cũng đã dũng cảm vì tình yêu của mình rồi.Không ngừng làm cho bản thân mình ngày có giá trị hơn, cả về kiến thức lẫn hình thức để tôi có thể đối diện được với cảm xúc của bản thân nhận cho mình và lựa chọn cho mình những gì xứng đáng.

Cho dù thế nào tôi vẫn không ngừng tìm kiếm và đấu tranh cho hạnh phúc của mình.Và tôi tin tình yêu là có thật, tình yêu vẫn luôn tồn tại và nó giúp người ta hàn gắn mọi vết thương, cho người ta sự hy vọng và niềm tin trong cuộc sống,tôi luôn tin mình xứng đáng nhận được điều đó và tôi sẽ không bao giờ ngừng tìm kiếm nó cả.

Thiên Ân

Related Posts: