Thứ Năm, 20 tháng 4, 2017

Chia tay rồi anh vẫn sống tốt lắm đúng không? Chẳng như em…

Hậu chia tay, anh vẫn thế, vẫn cười nói vui vẻ, vẫn tụ tập bạn bè, vẫn cà phê bóng banh. Và em cũng vẫn thế, vẫn nặng tình đến đau lòng.

Sau những ngày im lặng, điều em nhận được từ anh là vỏn vẹn dòng tin nhắn "Nếu lúc không tỉnh táo anh làm chuyện có lỗi với em thì sao?". Giọng điệu của anh thản nhiên, bình tĩnh đến lạ, em thì như kẻ cuồng điên, gọi cho anh hàng trăm cuộc điện thoại, em không đợi được những dòng tin nhắn kia nữa, em muốn nghe chính miệng anh nói với em.

Nhưng, anh không bắt máy. Tại sao chứ? Vì anh cảm thấy có lỗi, không thể mở miệng trả lời em, hay vì anh cho rằng cuộc nói chuyện đó là không cần thiết? Anh nói anh không mong em tha thứ là vì anh hổ thẹn hay vì anh không cần xin xỏ sự tha thứ từ em nữa?

Chia tay rồi anh vẫn sống tốt lắm đúng không? Chẳng như em...

Bao lần giận nhau, chia tay đều như vậy. Anh vẫn thong dong cà phê, tán gẫu với bạn, vẫn viết những dòng tâm trạng thật deep, vẫn sống như chẳng hề có gì xảy ra. Phải chăng tất cả đàn ông đều như vậy, hay chỉ mình anh thôi?

Em không thế! Cãi nhau, căng thẳng là em khóc. Anh vô tâm làm em buồn lòng, cũng là em khóc. Đến tận ngày hôm nay, khi bị cắm sừng, anh nghĩ em có khóc không? Yếu đuối là bản chất của con gái, nhất là những người con gái tình cảm như em, thực sự rất đau đớn anh à. Anh nói em không mất gì cả, chỉ có anh mất em và nhiều thứ khác nữa. Sao anh có thể nói như vậy với em nhỉ? Là em cướp đi của anh sao? Không, chính anh đã tự đạp đổ tất cả mà, anh đâu có tư cách để trách móc ai.

Nhưng con gái thường rất ngu dại, trong thâm tâm đã có một vài phút giây nghĩ có thể bỏ qua, có thể tha thứ, nếu tiếp tục sẽ thế nào. Nhưng nghĩ thì có ích gì khi người gây ra lỗi lại không cần điều đó. Thật ấu trĩ anh nhỉ.

Chia tay rồi anh vẫn sống tốt lắm đúng không? Chẳng như em...

Em nghĩ về ngày mai, ngày mà có thể chỉ dăm bữa nửa tháng nữa thôi là biết đâu bắt gặp anh đã tay trong tay với ai đó. Là ngày mà em vẫn mải miết ôm ấp, vỗ về ký ức một cách khờ dại mà chẳng biết ai kia đã không còn nhớ đến sự tồn tại của mình.

Em nghĩ về ngày hôm qua, ngày mà mình vẫn còn vui vẻ, hạnh phúc bên nhau. Em rong ruổi khắp các con phố cùng bạn bè để nguôi ngoai nỗi buồn, nhưng hình như đi đến đâu em cũng thấy những kỷ niệm. Em chẳng dám để mình nghĩ nhiều, chẳng dám xem ảnh, chẳng dám đọc lại tin nhắn, chẳng dám mở block ra để xem hôm nay anh thế nào. Em sợ mình lại khóc lắm anh à!

Thế còn hôm nay anh thế nào? Vẫn tốt đúng không? Vẫn đi cà phê rồi đánh bóng, tối vẫn ngủ sớm để đi làm đúng không? Hay bây giờ anh đã bắt đầu nói chuyện khuya với cô gái khác rồi? Em đã từng tin những lời hứa, nên bây giờ em không còn tin những nỗi buồn của anh. Là em đa nghi hay anh giả dối. Anh nói em không mất thứ gì. Anh sai rồi! Em đã mất hết! Mất hết tất cả niềm tin.

Huyền Mìn

Related Posts: