Anh bỏ tôi đi thì tiếc mà cố gắng ăn vào thì lại sợ. Với chồng, tôi chắc khác nào những hạt cơm nguội…
Anh bỏ tôi đi thì tiếc mà cố gắng ăn vào thì lại sợ. Với chồng, tôi chắc khác nào những hạt cơm nguội… (Ảnh minh họa)
Tôi và chồng cưới nhau đến nay được 5 năm. Người ta nói, qua 5 năm thì cuộc hôn nhân sẽ bền vững, nhưng cuộc hôn nhân của chúng tôi đã qua 5 năm mà chưa thấy dấu hiệu của sự bền vững. Chúng tôi vẫn cứ dùng dằng giữa tiếp tục và ly hôn.
Tất cả cũng vì cuộc hôn nhân của chúng tôi quá vội vàng và không dựa trên cơ sở là tình yêu. Chúng tôi quen nhau qua một vài người bạn và cưới nhau sau vài tháng. Ngày ấy, tôi vừa chia tay một người đã yêu tôi 4 năm, đau buồn, thất vọng và tôi thực sự muốn chấm dứt chuỗi ngày đau khổ đó bằng mối quan hệ với một ai đó. Đúng lúc này chồng xuất hiện.
Chồng lúc đó không yêu tôi, tôi cảm nhận rõ điều này, nhưng anh lại muốn cưới tôi, đơn giản không phải vì tình yêu mà bởi vì gia đình tôi có điều kiện. Lấy tôi, anh sẽ được nhiều hơn là mất. Chúng tôi cưới nhau chỉ sau vài tháng quen biết.
Cưới xong, bố mẹ tôi mua cho hai vợ chồng một căn nhà, thời gian đầu chúng tôi cũng khá hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc ấy chẳng kéo dài được lâu, sau đó chồng bắt đầu xao nhãng vợ con, gia đình. Anh có thêm nhiều những mối quan hệ khác, nhưng lại không muốn cho tôi biết về những mối quan hệ đó.
Trong khi tôi thì lại luôn muốn biết chồng có những mối quan tâm gì khác ngoài tôi. Chúng tôi liên tục xảy ra mâu thuẫn và cãi vã, lần nào cãi vã anh cũng tự ý bỏ đi, có khi vài ngày, có khi cả tuần mới về, anh lại làm lành và tôi lại bao dung. Nhưng chẳng được kéo dài bao lâu rồi mọi chuyện lại diễn ra như những lần trước.
Cứ thế, 5 năm qua chúng tôi chẳng làm được gì ngoài những giận dỗi nhau. Cuộc sống cũng chẳng có gì hơn, chẳng cải thiện được điều gì. Tôi cảm thấy mệt mỏi, muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này nên đã nhiều lần đề nghị với anh, nếu thực sự cảm thấy còn sống được với nhau vì con thì hãy thay đổi, còn nếu không thẳng thắn chia tay nhau. Tôi viết sẵn đơn ly hôn đưa anh và để anh quyết định, nhưng rồi anh không dám quyết định, không dám ký vào đơn ly hôn, nhưng cũng không thay đổi lối sống của mình.
Cuộc sống với chồng tôi vẫn cứ nhàm chán như thế, sống với nhau chỉ để cho có vợ có chồng chứ không có tình cảm. Chẳng ai buồn nói với ai, chuyện quan hệ vợ chồng cũng chẳng diễn ra cả năm nay rồi. Mối liên hệ duy nhất với nhau bây giờ là đứa con.
Trong khi chồng coi tôi không khác gì hạt “cơm nguội”, bỏ đi thì tiếc mà cố ăn vào thì lại sợ thì có không ít những người khác lại sẵn sàng chia sẻ với tôi, chờ đợi để tôi trao cho họ cơ hội. Tôi đứng trước những đau khổ, dằn vặt khi bị chồng xem thường, không tôn trọng, nhưng lại không thể đưa ra sự lựa chọn cho mình vì vẫn phụ thuộc vào sự quyết định của chồng.
Chi