Không thấy tiếng động, anh chắc mẩm mẹ đang ngoài quán phở, lại thấy 1 bàn đồ ăn đầy, anh vui vẻ chạy đến bốc ngay 1 miếng ăn thì vội vàng lè ra
ảnh minh họa
Nhiều năm trước mẹ một mình đưa anh đến vùng đất mới, không chồng, không anh em họ hàng. Bà rút hết số tiền tiết kiệm bao lâu cũng mở được một quán phở nho nhỏ để nuôi con trai ăn học ở thành phố rồi cưới vợ cho nó.
Tháng trước, nhân đợt nghỉ lễ dài ngày, mẹ gọi điện cho con trai nói:
– Con ơi đợt này con có về được không??
– Ở nhà có việc gì quan trọng không mẹ??
– Không có, nhưng mà nghỉ lễ chắc quán đông khách, con với vợ về giúp mẹ cũng tốt
Bà nói thế nhưng chủ yếu là vì muốn gặp con trai và con dâu, ở nhà mãi 1 mình lắm khi cũng buồn tủi.
– Nhưng vợ con lại lên kế hoạch đi du lịch đợt này rồi mẹ ơi, để đi chơi xong con về nhé
– Thế à, ừ cũng được. thế hôm nào con về??
– Ngày lễ nhu cầu đi lại tăng cao nên con vẫn chưa biết mua được vé về khi nào nữa mẹ. Nhưng con chắc chắn sẽ về đấy, mẹ nhớ nấu nhiều món ngon cho con là được.
Người mẹ cười tươi
– Ừ, mẹ nhớ rồi. Mẹ biết vì hồi trước mẹ nghèo không có tiền cho con ăn uống đàng hoàng nên con vẫn sợ nhất là đói, mẹ sẽ không để con đói nữa đâu.
(ảnh minh họa)
Rồi bà cúp máy và vội vàng đi chợ. Mấy hôm ấy, mẹ ở nhà bận rộn quán xá, con trai thì đi chơi cũng không thấy gọi điện về, bà nhớ lần trước con nói bao giờ chơi xong sẽ về, nên sáng nào trước khi ra quán phở mẹ cũng dậy thật sớm nấu đầy 1 bàn thức ăn toàn những món 2 vợ chồng con thích rồi lên đường đi ra quán phở chuẩn bị mở hàng.
Đến hôm thứ 5, sau khi nấu nướng đầy đủ, mẹ bày lên bàn một mâm thức ăn rồi bà nhìn vào đó cười rạng rỡ
– Nem rán này, thịt gà luộc này, nộm đu đủ..thằng ku về nhìn thấy chắc sẽ vui lắm đây, nó có về lúc nào cũng không sợ đói nữa
Rồi bà lấy xe đi ra quán, nhưng trên đường đi vì quá buồn ngủ và mệt mỏi do thiếu ngủ mấy ngày liền, vừa chớp mắt một cái thì bà đã thấy mình đứng trước chiếc xe tải đang phóng ầm ầm qua đường. Không kịp phản ứng, mẹ đã bị xe tông ngay lúc đó. Người ta đưa bà vào bệnh viện trong tình trạng cả người đầy máu. Bà thoi thóp nói với bác sĩ
– Con trai tôi sắp về rồi, không cần báo cho nó đâu, không ai được báo… nếu không… nó đi đường lại lo lắng.. nguy hiểm, nhất định..không được báo. .chờ nó về rồi phát tang..
Cả phòng im lặng và bà cũng trút hơi thở cuối cùng.
2 ngày sau, người con trai xách vali về quê, còn vơ anh thì ở lại thành phố. Về đến nhà, vẫn như thói quen cũ, anh gọi lớn
– Mẹ ơi..mẹ..con về rồi
Không thấy tiếng động, anh chắc mẩm mẹ đang ngoài quán phở, lại thấy 1 bàn đồ ăn đầy, anh vui vẻ chạy đến bốc ngay 1 miếng ăn thì vội vàng lè ra khó chịu
– Sao..sao đồ ăn thiu hết rồi, kinh quá
Đúng lúc đó bác hàng xóm thấy động đi sang, nhìn thấy anh bác òa khóc làm anh vô cùng bối rối
– Sao thế bác??
– Mau vào viện mang xác mẹ cháu về đi.
Anh choáng váng hét lên
– Bác nói cái gì??
– Mẹ cháu bị tai nạn mất 2 ngày nay rồi, xác vẫn trong viện.
Rồi bác lại bưng mặt khóc, còn anh thì ngã quỵ,
– Tại..tại sao, không ai báo cho cháu??
– Mẹ cháu nói có báo cháu cũng không mua vé kịp mà còn khiến cháu lo lắng, lỡ cháu có xảy ra chuyện gì mẹ cháu chết không nhắm mắt, nên không ai dám báo cả.
Bây giờ anh mới tức tốc chạy đến viện, vừa thấy xác mẹ anh hét lớn
– Mẹ, mẹ ơi.
Rồi nước mắt như mưa, anh nắm bàn tay mẹ giờ đã lạnh ngắt và gục đầu vào chiếc tạp dề mẹ vẫn đeo trên người từ lúc con tặng nhân ngày quán phở khai trương.
Theo blogtamsu