Nói rồi thằng bé mếu máo, còn tôi cảm giác lạnh sống lưng vì thấy quá xấu hổ với con. Hôm đó tôi quyết định về nhà sớm và vô tình nhìn thấy cảnh tượng đau lòng ấy của vợ trên giường.
Ngày còn yêu và mới cưới vợ về tôi nghĩ sau này mình sẽ không bao giờ thay đổi. Mình sẽ luôn yêu và chở che cho người phụ nữ này, nhưng giờ đây tôi thấy mình không những không làm được như vậy mà trái lại mình còn là 1 người chồng rất tệ.
Tôi và vợ cưới nhau đến nay đã được hơn 7 năm. Chúng tôi có với nhau 2 mặt con, bé nào cũng trắng trẻo kháu khỉnh đáng yêu cả. Hễ có ai khen con xinh đáng yêu và giống bố thì tôi lại cười tít mắt mà quên đi rằng vợ mình đã rất vất vả mới sinh ra được 2 thiên thần đó.
Ngày vợ sinh con thứ nhất tôi còn cưng chiều quan tâm từng tý 1. Nhưng đến lúc con thứ 2 ra đời bỗng dưng tôi dị ứng với mùi sữa của cô vợ nái sề. Nhìn cô ấy lúc nào cũng vận mấy bộ đồ hoa thùng thình mà tôi phát chán. Lên cơ quan ra đường các cô gái đều ăn mặc body bó sát, đôi môi căng mọng đỏ chót, nhìn đã con mắt ấy vậy mà về nhà nhìn vợ thì tôi thấy chán hẳn.
(Ảnh minh họa)
Nhiều hôm tôi nghe con khóc khó chịu quá cộng với mùi sữa của vợ nó cứ xộc vào mũi nên tôi cau có ôm gối ra phòng khách ngủ mà chẳng đoái hoài vợ buồn hay nghĩ gì không. Tôi vô tâm đến đáng sợ, ngày trước vợ hay ríu rít như chim non cả ngày bên chồng còn giờ đây cô ấy chỉ lầm lũi chăm con, dọn dẹp. Cô ấy trở nên ít nói, cam chịu và nhiều lần cũng hay cáu gắt con cái.
Hình như vợ tôi đang mắc phải chứng trầm cảm sau sinh như mọi người hay nói. Có lẽ nguyên nhân phần lớn là do tôi, có hôm vợ vừa cho con bú xong tôi liền chì chiết:
– Sao vợ người ta đẻ xong vẫn đẹp đẽ thơm tho mà em thì hôi vậy nhỉ? Hôm nay em tắm chưa đấy, sao toàn mùi sữa vậy.
Nghe đến vậy vợ đơ ra mấy giây, nước mắt lăn dài ôm con qua phòng khác khóc . Tôi nhìn thấy thế thì bực dọc:
– Người ta nói cho để biết còn sửa thế mà lại tự ái là sao, thật không hiểu nổi.
Nói rồi tôi leo lên giường ôm cậu con ngủ ngon lành.Ôi đáng sợ quá, tôi biến thành con người vô cảm như thế từ bao giờ vậy. Rồi 1 hôm tôi đèo con đi học, ông con 6 tuổi thỏ thẻ với bố:
– Bố ơi sao dạo này bố hay quát mẹ vậy à, con thấy mẹ khóc nhiều lắm bố à.
Nói rồi thằng bé mếu máo, còn tôi cảm giác lạnh sống lưng: ‘Trời ơi! Tôi làm bố, làm chồng kiểu gì thế này’. Hôm đó lên cơ quan tôi đã bần thần cả buổi tôi nghĩ về câu nói của con trai. Chợt nhận ra lâu lắm rồi gia đình tôi không còn vui vẻ như trước, tôi cũng chẳng vào bếp nấu nướng cho vợ con ăn như trước. Nghĩ tới nghĩ lui, chiều ấy tôi quyết định về sớm, nấu 1 bữa thật ngon cho vợ. Tôi cũng không quên chọn cho cô ấy 1 chiếc váy suông màu hồng mà cô ấy yêu thích.
Về đến nhà tôi nhẹ nhàng lên phòng, hình như con gái tôi đã ngủ vì nhà rất yên ắng. Tôi lén mở hé cửa thì vô tình thấy cảnh tượng đó. Trên giường vợ tôi đang ngồi cởi váy ra, lấy khăn lau lau ngực đến đỏ rát. Vừa lau cô ấy vừa khóc nức nở, rất nhiều chiếc khăn xô của con vứt khắp giường. Hình như vợ sợ phải nhìn thấy sữa, cô ấy nói trong tiếng khóc:
– Đến bao giờ mới hết cái mùi này đây, mình đã cố tắm 1 ngày 3, 4 lần nhưng tại sao anh ấy vẫn ghét nó. Mẹ phải làm gì đây hả con.
Tôi đứng đó nước mắt rơi vô thức lúc nào, nhìn vợ bất lực, đau khổ, mặc cảm mà lòng tôi thắt lại. Tất cả là tại tôi, tại sự vô tâm của tôi đã làm tổn thương đến vợ. Tôi phải hít 1 hơi thật dài mới có thể rời chân khỏi cửa phòng. Tôi quay xuống bếp âm thầm nấu ăn. 1 lúc sau ngửi thấy mùi thơm, vợ hốt hoảng xuống nhà vì ngỡ có trộm. Khi thấy tôi đứng trong gian bếp, cô ấy ú ớ:
(Ảnh minh họa)
– Anh về lúc nào vậy, hôm nay nhà có khách hả chồng.
Tôi cố mỉm cười ngăn cho nước mắt không chảy ra:
– Không, anh nấu cho mẹ con em ăn thôi. Lâu rồi không nấu, sợ không được ngon, em cố ăn nha. Anh nấu món sườn mà em thích đấy.
Vợ đứng đó mím chặt môi, cô ấy có vẻ rất cảm động. Tôi hào hứng đưa cho vợ chiếc váy mình vừa mua lúc chiều:
– Bà xã à, tặng em nè. Em thử vào xem có đẹp không?
– Anh… tặng em ư?
– Ừ, lâu rồi anh chẳng làm như vậy, anh xin lỗi.
Tôi chạy đến ôm vợ:
– Anh sai rồi, anh xin lỗi. Hãy tha lỗi cho anh, anh vô tâm quá.
– Hu hu…
Vợ tôi khóc nấc lên, dường như những ấm ức ấy chất chứa quá đầy giờ được dịp tràn ra ngoài vậy. Đêm đó tôi đã hôn lên bầu ngực vợ, tôi mân mê nó rồi hôn vợ nhẹ nhàng, cái điều mà lâu lắm rồi tôi không làm. Mùi sữa thơm hơn tôi nghĩ, thứ mà con tôi uống mỗi ngày sao tôi lại từng thấy nó hôi cơ chứ, tôi sai thật rồi. Liệu có ai cũng đang sai lầm như tôi không, nếu có xin các anh cũng hãy thức tỉnh nhé. Chúng ta đừng làm tổn thương người phụ nữ của mình nữa, làm ơn…
Theo Afamily