Thứ Hai, 3 tháng 4, 2017

Nghĩ đến chuyện mình mất trinh, tôi chỉ muốn chết

Tôi tôn thờ tình yêu và hôn nhân. Tôi luôn nghĩ, người đàn ông được tôi trao trinh tiết sẽ phải là chồng, vậy mà…

Nghĩ đến chuyện mình mất trinh, tôi chỉ muốn chết

Tôi tôn thờ tình yêu và hôn nhân. Tôi luôn nghĩ, người đàn ông được tôi trao trinh tiết sẽ phải là chồng, vậy mà… (Ảnh minh họa)

25 tuổi, tôi chẳng còn trẻ nhưng chưa một lần yêu ai cho đến khi gặp anh. Một người đàn ông chẳng có gì đặc sắc và thua tôi về mọi thứ, anh thua cả những người đàn ông đã từng muốn ngỏ ý yêu tôi. Anh lại hay nói tục và tính cách bất cần, chẳng coi ai ra gì.

Bạn bè nói tôi không nên tin anh, yêu anh, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại bị cuốn hút bởi anh. Anh như thỏi nam châm hút lấy suy nghĩ của tôi, nhất là khi anh lại biết làm thơ tặng tôi, biết xoa dịu những lúc tôi nóng giận và an ủi khi tôi buồn. Tôi yêu anh, yêu đến mê muội và chẳng còn nghĩ được gì.

Tôi tin tưởng vào tinh yêu anh dành cho tôi một cách mù quáng, nên chẳng ngại ngần trao thân cho anh. Lần đầu tiên của tôi và anh cũng là lần cuối cùng của chúng tôi. Vì sau lần ấy, anh đã chủ động nói lời chia tay với tôi. Lúc này anh mới thú thật, anh đã có gia đình, anh đến với tôi chỉ là vì nhận lời thách đố với bạn, rằng sẽ không tán đổ nổi tôi, nhưng anh khẳng định anh làm được, nên những vấn thơ anh tặng cho tôi, những tình cảm anh dành cho tôi bấy lâu nay cũng đều là giả dối.

Tôi mất tất cả, tình yêu, niềm tin vào cuộc sống và trinh tiết của mình. Chống chếnh và đau khổ, tôi khóc thật nhiều, hận anh và hận sự ngu si của mình. Tôi chẳng dám tâm sự với ai về chuyện anh lừa dối tôi, mà chỉ nói chúng tôi chia tay do không còn hợp nhau. Bây giờ, tôi không còn tình yêu với anh mà thay vào đó là sự coi thường, căm hận đến vô cùng, tôi chỉ muốn gặp lại để chửi bới, cấu xé và tát vào mặt người đàn ông ấy một cái cho bõ tức. Anh ta không chịu gặp gỡ tôi mà chỉ nói lời xin lỗi qua điện thoại.

Chuyện đã qua đi được hơn 1 tháng, nhưng nỗi đau thì vẫn chẳng vơi đi tẹo nào. Mỗi buổi sáng thức dậy, tôi chào ngày mới bằng những giọt nước mắt và kết thúc ngày cũ cũng bằng những nỗi buồn, nước mắt như thế. Nghĩ đến chuyện mình không còn trinh tiết, tôi cảm thấy xấu hổ, không dám nói cho ai biết và cũng chẳng còn muốn sống nữa. Tôi sợ đối diện với sự thật này và chẳng biết làm thế nào để tiếp tục mọi thứ.

Loan

Related Posts: