32 tuổi vẫn ế chỏng chơ, tôi thuê tạm bạn trai về nhà ra mắt trước khi nội mất và cái kết
ôi không tin nổi sau cái đêm ở bờ ao ấy hai đứa lại thay đổi chóng mặt như vậy. Nghe câu nói của Khánh tôi sặc nước ho sặc sụa vì quá sốc.
ảnh minh họa
Ở cái tuổi của tôi thì ở quê đi đâu người ta vẫn hết sức ca ngợi rằng ‘nhà đó có đứa con gái ế sưng ế sỉa mãi chưa chịu lấy chồng’ hay là ‘quả bom nổ chậm’ các thứ. Mà đến lạ, tôi chưa thấy muộn màng gì thì thôi vậy mà đâu đâu, ai ai cũng lo cho tôi thế mới khổ.
Tôi sợ bị giục lấy chồng đến nỗi toàn lấy cớ trốn không muốn về quê. Bố mẹ tôi nói: “Năm nay mà mày không cưới thì tao khai trừ ra khỏi họ”. Tôi sắp thành đứa con rơi con vãi thật rồi, dạo gần đây nội tôi ốm nặng. Mọi người sợ nội không qua khỏi, trong giây phút thập tử nhất sinh bao việc hệ trọng nội không lo lại chỉ lo cho đứa cháu gái: “Ông chỉ sợ cái Loan nó ế nên chết cũng khó nhắm mắt các con ạ”.
Trời ơi nghe xong mẹ em gọi điện bảo: “Mày có là con của tao nữa không mặt mũi xinh xắn không đến nỗi nào mà sao lại vô duyên đến vậy hả con. Đến cái tuổi này rồi mà không có ai nó ngó ngàng gì tới mày là sao, số tôi sao mà khổ thế này”.
Nghe cô em kể qua tình hình tôi như ngồi trên đống lửa gọi ngay cho ông bạn thân. Nói là ông bạn nhưng thật ra hơn tôi 3 tuổi, cùng chơi trong đội ế.
Tôi nói: “Hay ông làm bạn trai tôi mấy hôm đi, nội tôi sắp mất rồi. Ông muốn tôi trả ơn ông thế nào tôi cũng chịu hết, chỉ cần ông đóng bạn trai tôi cho đạt là được. Lão ta nghe tôi năn nỉ ỉ ôi nên đành tặc lưỡi gật đầu.
Tôi về quê với tâm trạng bấn loạn, tôi quý nội tôi lắm. Trong đoàn cháu chắt thì tôi là đứa được ông cưng chiều nhất vì học hành giỏi nhất và cũng ngoan từ bé. Giờ nghĩ đến cảm giác về quê không được gặp nội nữa tôi lại run lên bần bật.
Hôm đó tôi về đưa theo bạn trai hờ đi, cả họ xì xào nhìn nhau mừng thầm. 1 phần buồn vì nội tôi yếu đi, 1 phần thì vui vì không phải xây miếu ế cho tôi.
Tôi và Khánh diễn khá ăn khớp, khó khăn nhất là đôi lúc quên việc xưng hô. Nội tôi nằm thoi thóp trên giường lấy đứa cháu cưng đưa bạn trai về thì nở nụ cười mãn nguyện. Ông nói chỉ mong có vậy là ông thỏa mãn rồi. Ông tôi mất 2 hôm sau đó, một nỗi buồn bao trùm.
Bỏ qua vai diễn Khánh giúp gia đình tôi lo hậu sự cho ông, anh rất chu đáo khiến ai cũng thán phục và quý mến. Bố mẹ tôi cũng mừng ra mặt vì có được 1 anh con rể tương lai hiểu chuyện đến vậy.
Đêm đó ngồi canh đồ đạc dưới bờ ao cộng với việc đốt lửa nấu mấy nồi nước lớn để hôm sau tiếp khách. Tôi cứ gật gà gật gù, mắt sưng húp vì khóc, thỉnh thoảng lại giật mình vì bị muỗi đốt. Tỉnh dậy tôi mệt lả thấy mình đang gối lên đầu lên đùi Khánh ngủ ngon lành, nhìn mắt anh quầng thâm chân mỏi đến mức không đứng dậy được nhưng vẫn cố ngồi im cho tôi ngủ tay thì vẩy vẩy bắt muỗi. Bỗng thấy ông bạn tốt bụng và đàn ông ghê gớm, sau đêm đó tôi có cái nhìn khác về Khánh. Bố mẹ tôi cũng gọi Khánh là ‘con’. Khánh cũng không nói gì cứ dạ dạ vâng vâng ngoan ngoãn.
Ngày lên Hà Nội tôi ốm triền miên 1 tuần liền phải nhập viện vì quá sức, chính ông bạn trai hờ đã chạy lên chạy xuống để chăm sóc. Bố mẹ thì không thèm gọi cho tôi mà gọi cho Khánh dặn dò luôn. Tôi phì cười: “Vất vả cho ông quá, người yêu hờ của tui”. Khánh cười toe toét: “Hờ đâu mà hờ, yêu thật rồi”. Câu nói của anh khiến tôi hơi ngỡ ngàng nhưng rồi lại cười toe toét vì nghĩ chắc hắn trêu mình.
Khi khỏe lại tôi hỏi Khánh: “Xong xuôi mọi việc rồi, cảm ơn ông nhiều lắm. Giờ ông muốn tôi trả ơn thế nào cứ thoải mái nói”. Khanh cười tươi rồi bảo: “Bất cứ thứ gì hả?”. Tôi cười tinh nghịch: “Miễn là trong khả năng”. Tôi nín thở xem hắn sẽ đòi mua cái kính hay chiếc đồng hồ ai dè Khánh nhìn tôi nghiêm túc rồi bảo: “Làm vợ túi nhá, mấy hôm rồi đóng người yêu thấy thích thích. Bà… à quên em làm vợ anh nhé”.
Tôi bị sặc nước ho sặc sụa: “Không giỡn chơi đâu nha”, Khánh nghiêm nghị nói: “Thì đang nghiêm túc mà”. Giây phút đánh dấu mốc thoát ế của tôi nó cũng lãng mạn ghê, vậy là hai đứa yêu nhau thật. Có người yêu rồi cảm giác cứ lâng lâng, được yêu được quan tâm cũng vui. Giờ tôi mới thấy thì ra yêu và được yêu nó tuyệt vời hơn cảm giác độc thân tự do tự tại nhiều.
Hai gia đình bàn với nhau chờ đến ngày nội mất được hơn 1 năm chúng tôi sẽ làm đám cưới. Thật không ngờ nổi sau vụ thuê bạn trai này bố mẹ tôi lại lãi ngay chàng rể tốt tính. Thế mới nói: “Chúng ta không ế chỉ là duyên đến quá muộn mà thôi”.
Theo Afamily