Thứ Tư, 10 tháng 5, 2017

Em có dám ký đơn không? Hãy ký nó trước khi đưa cho anh Kỳ 12

Khi tôi nói chuyện với chồng về việc lên kế hoạch để anh sang Úc học, anh nhìn tôi không có vẻ ngạc nhiên. Anh chỉ bảo một tiếng: “Ừ” đơn giản.

Tôi bảo:

– Anh lo giấy tờ đi còn em sẽ sắp xếp công việc của mình. Có lẽ em sẽ tìm một vài công việc online nào đấy để vẫn có thể làm việc khi sang bên đó.

Thành không trả lời gì mà chỉ nhìn tôi chăm chăm còn tôi cũng không nói gì về cuộc gặp Ly.

Đêm hôm ấy, nằm cạnh nhau nhưng mỗi đứa quay mặt về một hướng, có lẽ trong đầu ai cũng có hàng nghìn câu hỏi miên man. Một lúc sau, dường như không chịu nổi sự tĩnh lặng này, Thành trở người, vòng tay ôm tôi từ phía sau rồi bảo:

– Em đi gặp cô ấy làm gì?

Tôi không ngạc nhiên vì biết trước sau gì anh cũng biết nên nhẹ nhàng bảo:

– Chỉ đơn giản muốn cô ấy biết em sẽ không vì cô ấy mà buông tay anh ra.

Thành dụi vào gáy tôi, thở dài thườn thượt:

– Việc đi Úc sẽ tính từ từ, anh muốn khắc phục những rắc rối của công ty trước đã. Giờ anh bỏ nửa chừng mà đi thế này thì mấy chục nhân viên sẽ ra đường. Anh sẽ cố gắng giải quyết nhanh nhất có thể rồi bàn giao lại cho Chương. Em thấy sao?

Sống với người đàn ông này hơn 5 năm, tôi quá hiểu cái tính tình cảm của anh nên cũng không nói gì, chỉ gật đầu nhè nhẹ rồi vỗ về mình vào giấc ngủ.

Chuyện đi Úc chúng tôi quyết định giữ kín, chỉ có bố mẹ hai bên biết vì tôi e ngại Ly mà biết được thì mọi việc sẽ lại bung xung lên. Người ngoài duy nhất mà Thành cho biết đó là Chương vì kế hoạch bàn giao công việc phải được tiến hành ngay.

Em có dám ký đơn không? Hãy ký nó trước khi đưa cho anh Kỳ 12

Cũng phải mất gần 5 tháng giấy tờ của hai vợ chồng mới đuợc hoàn thành, tình hình công ty cũng bắt đầu tạm ổn. Chúng tôi dự kiến sẽ sang Úc trước tết để ổn định chỗ ở vì mùa nhập học ở đất nước này là vào tháng 2.

Và rồi một việc bất ngờ đã xảy ra.

Tối hôm đó, tôi đang chuẩn bị cơm tối, Thành đang chơi với con trong phòng của bé Moon thì nghe tiếng đập cửa rầm rầm. Hoảng hồn, tôi ra mở cửa thì thấy Ly xồng sộc xông, tôi giữ cô ta lại và bảo:

– Chị làm gì thế? Định làm loạn nữa sao?

Cô ta lớn tiếng:

– Gọi Thành ra đây. Thành… Thành…

Nghe tiếng ồn ào, chồng tôi bế con gái ra, vừa nhìn thấy người phụ nữ ấy, cảm xúc trên gương mặt anh rất khó tả, gần như là vẻ chán chường, anh trao bé Moon cho tôi rồi bảo:

– Em vào phòng đi để anh nói chuyện với cô ấy.

Tôi cũng không muốn làm to chuyện nên đưa con vào nhà, còn Thành quay qua bảo cô người yêu cũ:

– Ở dưới có quán cà phê, em với anh xuống đó nói chuyện.

Tôi vào phòng để trấn an con gái đang mếu máo vì sợ người lạ, dỗ cho con ngủ một lúc xong khi quay ra thì cả Ly và chồng tôi đã ra khỏi nhà rồi.

Ngồi một mình trong căn hộ, tự nhiên tôi cảm thấy trống rỗng, tủi thân, hoang mang vô cùng, dù không muốn khóc mà nước mắt cứ rơi xuống: “Chả lẽ người phụ nữ ấy là nỗi ám ảnh cả đời với tôi sao? Nếu qua Úc thì liệu cô ta có chạy theo không? Ở đây tôi còn có người thân để nương tựa, sang bên đấy nếu Ly săn đuổi đến cùng thì sao? Cái cách mà cô ta tới và gọi Thành cứ như thể cô ta là vợ lớn còn tôi chẳng khác nào hồ ly đi giựt chồng người khác”.

Mệt mỏi, tôi thiếp đi trên ghế sa lon lúc nào không hay.

Bất chợt, tôi giật mình choàng tỉnh giấc hkhi nghe tiếng lách cách mở cửa của Thành.

Anh đã về.

Nhìn thấy tôi, ánh mắt anh xót xa pha lẫn mệt mỏi. Anh vội đến bên khi tôi ngước mắt nhìn anh:

– Em ăn gì chưa? Để bụng đói thế ngủ sao được.

– Em không đói, anh ăn gì chưa để em dọn?

– Ừ, có gì ăn nấy cũng được.

Tôi dọn nhanh bữa cơm nấu dở lên bàn rồi cả hai vợ chồng lặng lẽ ăn, không ai nói thêm với ai lời nào cho đến lúc vào phòng ngủ.

Anh bảo tôi:

– Sao em không hỏi gì thế?

– Em nghĩ anh sẽ tự nói với em.

– Thật ra cũng chẳng có chuyện gì để nói, Ly biết chuyện nhà mình sắp đi, cô ấy phát điên vì có cảm giác anh trốn chạy. Cô ấy không quen được việc không còn thở chung bầu không khí với anh.

– Chả lẽ cứ mãi thế này sao anh?

Thành ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt anh thật bi thương:

– Em bảo anh phải làm sao bây giờ hả Ngọc, anh cũng không biết phải làm gì với người phụ nữ ấy.

Tôi nhìn thấy trong khoé mắt ấy lấp lánh hai giọt nước, lần đầu tiên tôi thấy người đàn ông của mình rơi nước mắt. Anh khóc vì bế tắc, vì thật sự không biết làm cách nào để buông bỏ một tình cảm cần phải buông.

Tôi không trả lời được câu hỏi của anh, chỉ biết vòng hai tay ra phía sau và tựa đầu vào ngực anh.

Nước mắt tôi cũng ướt đẫm ngực áo anh.

– Có một điều, hôm nay nói chuyện cô ấy có vẻ bình tĩnh hơn. Cô ấy cũng bảo có một điều kỳ lạ là không hề ghét em, thậm chí nếu không có anh, biết đâu hai người có thể là chị em tốt.

Tôi bật cười đau khổ, người phụ nữ ấy quá thật biết cách hài hước quá.

– Chúng ta vẫn đi em ạ, chỉ có điều bước đường sau này, cả anh và em phải chấp nhận, thỉnh thoảng cô ấy sẽ có những hành động thiếu kiểm soát. Những lúc ấy, mong em kiên nhẫn, Nếu có giận dữ, thì em cứ trút lên anh. Anh chỉ cầu mong thời gian sẽ làm cô ấy bình an hơn, lúc đó chúng ta sẽ dễ thở hơn.

Quả thật, khi Thành nói ra điều đó, tôi cũng hiểu rằng mình chẳng còn cách nào khác nên đành phải nương theo mà sống theo kiểu bạn bè tôi hay nói vui là “hên xui”.

Chúng tôi sắp lên đường. Cuộc sống sắp tới chưa biết tốt hay xấu nhưng chắc chắn một điều, Ly luôn hiện diện giữa chúng tôi.

Theo Afamily

Related Posts: