Có lẽ cuộc đời luôn công bằng. Bất cứ điều gì cũng có sự trả giá. Tôi có công việc tốt, thu nhập tốt, ngược lại sự đánh đổi chính là thời gian và áp lực. Điều này không thành vấn đề khi vợ chồng tôi hòa thuận, dễ cảm thông và thấu hiểu cho nhau. Nhưng khi giữa chúng tôi là một hố sâu thăm thẳm thì dường như nó trở nên một rào cản lớn, càng khiến chúng tôi trở nên xa cách hơn.
Sáng chúng tôi đi làm. Cả ngày không nhắn, gọi cho nhau như ngày xưa nữa. Chỉ lúc thật cần mới gọi, mang tính thông báo. Tối về cơm nước, con ngủ thì chúng tôi cũng mỗi người một việc. Ngủ cũng quay lưng vào nhau.
Sau Noel 10 ngày là giỗ bố chồng tôi. Trước đó tôi có hỏi ý kiến mẹ chồng tôi về việc tổ chức đám giỗ. Bà bảo vì năm nay sức khỏe không được tốt nên sẽ làm đơn giản, con cháu về quây quần mấy mâm cơm là được. Đám giỗ đúng ngày là vào Chủ nhật, nhưng mẹ tôi lại khăng khăng đòi làm trước ngày là thứ 6. Tôi bảo bà:
– Thứ 6 là ngày con nhiều việc nhất trong tuần. Con sợ nghỉ vào ngày thứ 6 sẽ ảnh hưởng nhiều đến nhiều người khác. Theo con cứ làm đúng ngày, cũng là ngày nghỉ nên các cô các chú cũng tụ tập được đủ cả.
Mẹ tôi nói như tát nước:
– Mày không về được thì không phải về. Tao ko phải có mỗi mình mày là dâu. Trách nhiệm của mày đến đâu thì từ lâu tao cũng biết rồi.
– Con có nói con không về đâu, con đang nói để xem mẹ có thông cảm và sắp xếp được giúp con không thôi.
– Đ.m mày đ.’ phải nói nhiều nữa. Tao xem như ko có con dâu như mày. Đ.m mày mày tưởng mày ngon, làm ra tiền thì thích sắp xếp thế nào cũng được à?
Câu đ.m mày là câu cửa miệng của mẹ chồng tôi. Ngày trước tôi nghe và cũng bị sốc lắm, nhưng dần dần tôi quen.
Tôi không nói nữa, bỏ vào phòng thì chồng tôi lúc ấy từ phòng làm việc đi ra, to tiếng:
– Mẹ tôi đang nói cô im miệng bỏ đi thế à?
Lúc này thì tôi sốc thật, tôi đi ra để xem đầu đuôi chồng tôi muốn sao. Chồng tôi quay ra mẹ hỏi:
– Mẹ tính thế nào? Làm sao mà chửi ầm ĩ lên?
– Đ.m nó cậy nó có tiền có nhà có của nó định điều khiển cả mẹ chồng nó. Công việc đ gì làm cả đời chứ giỗ thì mỗi năm chỉ 1 lần thôi. Nó là dâu trưởng nó không về rồi người ta phỉ cho vào mặt. Tao cứ chửi đấy, ko ai dạy nó thì mày phải dạy vợ mày đi.
Mẹ chồng tôi chửi rủa tôi thế nào cũng xong nhưng ám chỉ để chửi bố mẹ tôi thì không xong. Nhất là bố tôi cũng đã mất.
Tôi bảo:
– Thứ nhất, con không nói là con không về lo đám giỗ cùng mẹ. Ngày đúng đám là chủ nhật, con thấy làm ngày đó hợp lý rồi vì nó là ngày nghỉ, sẽ tiện hơn cho tất cả mọi người, không chỉ riêng con. Con đang bàn bạc với mẹ thôi mà mẹ đã mất bình tĩnh chửi con như vậy.
Thứ hai, mẹ nói con thế nào cũng được, nhưng mẹ đừng đụng chạm đến gia đình con. Vợ chồng con có gì không phải sẽ bảo ban nhau, không ai có tư cách để “dạy” ai cả.
Thư 3, nếu mẹ không cần, không muốn con về quê lo đám giỗ cùng mẹ thì con cũng đồng ý là sẽ không về. Như thế sẽ khiến mẹ càng giận con hơn đúng không ạ? Vậy bây giờ con cũng xin phép luôn rồi đấy ạ.
Chồng tôi quát:
– Cô im đi. Cô cũng tư cách gì mà lên giọng với mẹ tôi!!!
Mẹ chồng tôi tiếp tục bù lu bù loa, chửi rủa rất kinh khủng. Tôi không để ý lời bà, tôi chỉ nhìn chồng tôi 1 lúc, rồi bỏ vào phòng.
Bố tôi mất và mẹ tôi đi bước nữa. Bố dượng tôi là một người đàn ông hiền lành, rất hiểu chuyện. Dù chẳng liên quan, nhưng dường như nó lại là cái gai trong mắt mẹ chồng tôi. Bà luôn lấy chuyện về chuyện mẹ tôi đi bước nữa và ra sức dè bỉu.
Sáng hôm sau ngủ dậy, nằm trong phòng tôi nghe bà nói với chồng tôi:
– Loại không có sự dạy dỗ đầy đủ của cả bố và mẹ nó thế. Mẹ lấy chồng 2 thì sao mà dạy dỗ con cho tử tế được.
Chồng tôi gạt đi:
– Mẹ nói nhiều quá. Mẹ biết tính N rồi còn gì. Mấy chuyện đó mẹ cứ nói đi nói lại mãi làm gì.
Mẹ chồng tôi lầm rầm gì đó tôi không nghe rõ. Tôi đi làm. Cảm thấy như mình đang lạc trong một nơi xa lạ, không phải là tổ ấm của tôi nữa.
Theo Afamily