Tính tôi là vậy. Nếu mẹ chồng tôi nói không cần tôi về, tức là tôi sẽ không về đúng ý bà. Nhưng tôi vẫn chuẩn bị đồ thắp hương và Chủ nhật một mình cùng con trai về thắp hương cho ông.
Thứ 6, chồng tôi điện hỏi lại tôi:
– Thế cuối cùng em có về không?
– Không.
Chồng tôi tắt máy. Sáng thứ 6 anh đưa mẹ về. Thật không ngờ là có cả Linh vì mẹ chồng nói quen với việc có con nhỏ bên cạnh phụ giúp rồi. Về quê mọi người cứ trêu Linh là vợ hai bác T à, thì chồng tôi cũng đùa cợt ừ vợ hai anh đấy các cô các chú.
Tôi buồn, nhưng cũng không có suy nghĩ gì quá nhiều vì trong tâm thức, vẫn nghĩ Linh chỉ là một con bé giúp việc mà thôi. Cái bóng của H vẫn lởn vởn quá lớn trong đầu tôi. Nếu như bình thường, tôi sẽ nói chuyện với việc mang theo Linh về quê mà ko có tôi đi cùng như vậy, nhưng với hiện trạng của chúng tôi lúc này, tôi gần như khép kín toàn bộ với chồng tôi.
Chồng tôi quý Linh như em gái, cũng đúng vì con bé rất tận tình với mẹ anh. Quan tâm, chăm nom, thăm hỏi như con gái. Anh cũng có lần nhắc đến việc sẽ xin việc cho Linh vào chỗ anh quen biết. Linh vui lắm, một câu anh trai, 2 câu anh trai. Noel chồng tôi cũng nói với Linh cô thích gì anh sẽ tặng cô 1 món quà, như một cách anh cám ơn cô đã chăm nom bà. Linh bảo không cần gì, nhưng lại ca than điện thoại dạo này cọc cạch quá, hay bị mất sóng hay pin yếu gì đó, chồng tôi mua cho Linh một chiếc điện thoại Samsung tương đối. Việc này thì cả nhà tôi biết vì anh nói chuyện công khai trong nhà. Tôi cũng không ý kiến.
Thế nhưng nhờ cái điện thoại này thì tôi biết được Linh thích chồng tôi.
Tôi nhớ sau sau tết DL thì phòng anh qua nhà thăm mẹ chồng tôi. Dĩ nhiên có cả H. Không khí rất vui vẻ, náo nhiệt. Chuyện này chuyện kia rồi chồng tôi vào nhà mang mấy chai rượu ra khui mời anh em uống. H ngồi 1 lúc thì ngỏ ý muốn về trước nhưng bị mọi người giữ lại. Lúc đi H đi chung với đồng nghiệp, mà lúc này đồng nghiệp vẫn đang mải uống rượu với chồng tôi. Tôi chủ động nói:
– Để chị đưa H về. Mọi người cứ ngồi đi nhé.
Chồng tôi nhìn tôi, H cũng nhìn tôi, nhưng cô ấy đồng ý:
– Cũng được chị ạ. Phiền chị chút vậy.
Có lẽ là H cũng hiểu ý tôi, muốn nói chuyện riêng với cô ấy nên đã nhanh chóng đồng ý như vậy.
Chúng tôi rẽ vào một quán cà phê trên đường. H có vẻ bình thản đợi tôi mở đầu câu chuyện. Tôi nói:
– Hôm nay chị em mình có thể nói chuyện với nhau như những chị em gái được không?
– Được chị ạ. H đáp, nhìn tôi chờ đợi.
– Anh T nhà chị rất quý em. Chị nghĩ tình cảm đó vượt lên trên mức anh em đồng nghiệp bình thường. Em biết điều đó đúng không?
– Đúng, em biết.
– Em nghĩ sao về điều đó? Về phía em thì sao?
H im lặng một lát, không trả lời câu hỏi chính câu hỏi của tôi. H kể:
– Chị biết không? Trước đây chồng em cũng từng say nắng một người khác. Chỉ khác là thời điểm của chị em mình khác nhau. Chồng em say nắng người khác khi chúng em chưa cưới. Dù vị trí khác nhau nhưng có lẽ cảm giác của chị bây giờ em có thể hiểu được.
– Em cứ nói đi. Tôi tò mò đáp.
– Em nghĩ tình yêu rất thực tế. Gặp nhau lúc quần áo chỉnh tề, đẹp đẽ, thơm tho, gặp nhau lúc cười cười, nói nói, không vướng bận tiền nong, con cái, gia đình nội ngoại…mà nảy sinh tình cảm với nhau, thì có lẽ nó ko phải là tình yêu. Phải là lúc thấy nhau xấu nhất, mệt nhất, vất vả nhất, khó khăn nhất, mà vẫn muốn gắn bó, vẫn muốn ở cạnh, đó mới là tình yêu thực sự.
H tiếp: Em không muốn khẳng định điều gì về tình cảm con người hoặc riêng em, hay riêng anh T. Nhưng có một điều em nghĩ chị cũng biết, với anh T, gia đình không phải là thứ quan trọng, nó là TẤT CẢ, chị ạ. Em hi vọng chị đừng quá giận để xảy ra những việc không đáng xảy ra.
– Vậy trước đây, khi chồng em say nắng người khác em xử lý thế nào?
– Em rất buồn. Nhưng em cũng tôn trọng cảm xúc của chồng em. Điều quan trọng là em biết vị trí và tình cảm của chúng em đến đâu và ở mức độ nào để quyết định giữ. Khi nhìn thấy chồng em cố gắng, bản thân em cũng cố gắng hết sức có thể.
Chị sẽ hỏi em cố gắng như thế nào? Ko phải em cố gắng kiểm soát chồng em, cố gắng bám riết lấy chồng hay đại loại ra sức giữ thân xác chồng ở bên cạnh mình. Em nghĩ bất cứ mối quan hệ nào nếu có người thứ 3 xuất hiện thì cái gốc chính là mối quan hệ đó có trục trặc, nên mới có có hội cho NT3. Em không tin một đôi đang hạnh phúc, đang rất tuyệt mà ai đó có thể chi phối được.
Chồng em là một người tử tế, chân thành và không hề lăng nhăng. Em tự xem lại bản thân, thấy thời gian đó bản thân em cũng có nhiều vấn đề: Nhiều bạn và đôi khi xem bạn, quan tâm bạn hơn cả người yêu; Em ít nói chuyện với chồng vì yêu nhau lâu ngày quá, gặp nhau nhiều quá đâm chán; Em cung tỏ ra là “tay trên” của chồng vì thời điểm đó vẫn có nhiều người theo đuổi em, khiến chồng nhiều lúc hoài nghi tình cảm của em dành cho chồng…vv…vv…
Em sống chậm lại, quan tâm và ghi nhận cảm xúc của chồng nhiều hơn, theo cách nhẹ nhàng và chân thành nhất. Dần dần bọn em vượt qua được cơn say nắng đó và chồng em toàn tâm quay về bên em, tình cảm và sự gắn bó cũng hơn lúc trước nhiều.
H nói nhiều. Cô ấy không trực tiếp xoáy vào câu chuyện gia đình tôi, nhưng thông qua chuyện gia đình cô ấy để có thể chuyển tải đến tôi một vài thông điệp nào đó.
Theo Afamily