Chồng tôi và cả bạn anh nhìn thấy chúng tôi trước khi chúng tôi nhìn thấy họ.
Như tôi đã nói, Minh là người rất lịch sự. Anh cũng có một thời gian dài học và làm việc ở nước ngoài về nên trong hành động, cử chỉ khá thoáng, rất ân cần. Nhìn vào có lẽ sẽ có người nghĩ chúng tôi là một cặp.
Tôi ko hề biết chồng tôi nhìn tôi đăm đăm từ một góc bàn khác trong quán. Đến lúc đi wc trở ra tôi mới phát hiện ra sự có mặt của anh.
Nói thật là cũng rất khó xử cho tôi lúc đó, khi 2 người bạn của chồng cũng nhìn thấy tôi. Tôi gật đầu chào họ và điềm nhiên trở về bàn của mình.
Tôi trở lại nhưng đầu óc hoàn toàn không tập trung được nữa. Minh hỏi gì tôi cũng ậm ừ, ấm ớ… Tôi nói với Minh tôi muốn về sớm vì hơi mệt. Minh nhìn tôi lạ lùng rồi cũng đồng ý đưa tôi về.
Về đến nơi tôi mở điện thoại thấy tin nhắn của chồng tôi:
– Hoá ra mọi thứ cũng chỉ là cái cớ mà thôi, em nhỉ? Cứ sống theo cách mình muốn đi, em ạ.
Tôi vẫn tiếp tục im lặng để đáp trả tin nhắn móc máy của chồng tôi.
Cuối tuần, tôi về thăm con. Đến gần xế trưa thì thấy chồng tôi về. Chúng tôi vẫn tỏ ra bình thường trước mặt bố mẹ tôi. Tôi cũng đón con về. Tuy bận, tuy bất ổn, nhưng tôi muốn có con bên cạnh để khoả lấp đi nỗi trống vắng của mình lúc này.
Anh đưa con trở về nhà. 2 bố con đi trước, tôi lái xe theo sau. Lòng ngổn ngang như tơ vò. Đến nơi, 2 bố con quấn quýt không rời. Đến đêm, sau khi thằng bé ngủ. Anh định đi thì tôi nói:
– Anh cứ ngủ đây với con. Không sáng mai dậy ko thấy bố con lại hỏi.
Anh ừ, quay lại ngồi trên ghế. Tôi nghĩ chắc sẽ có một nói chuyện nghiêm túc giữa chúng tôi. Tôi cảm thấy như nghẹt thở. Nghĩ đi tắm quay trở ra có lẽ tôi sẽ bình tĩnh, tỉnh táo hơn để nói chuyện.
Nhưng trong lúc tôi đi tắm thì Minh nhắn tin cho tôi. Điện thoại tôi vẫn để trên bàn, chỗ anh đang ngồi.
Minh nhắn: – Đi Lạng Sơn về, có chút quà cho em. 10 phút nữa anh có mặt dưới nhà em nhé.
Tin nhắn hiển thị trên màn hình và chồng tôi đọc được.
Khi tôi quay trở ra thì vẻ mặt anh rất khác. Trầm mặc xen lẫn sự mỉa mai, bất cần. Tôi chưa kịp mở lời thì chồng tôi bảo cộc lốc:
– Vào ngủ với con đi. Mai sẽ qua sớm và đưa con đi học.
Rồi anh ra khỏi nhà. Tôi đứng trơ trọi một mình và không hiểu điều gì xảy ra.
Chúng tôi cứ thế, ai cũng ôm trong lòng một tá câu hỏi về đối phương, rất nhiều hoài nghi, nhưng lại không chịu mở mồm ra để có thể ngồi nói chuyện với nhau cho rõ ràng.
Tôi- lúc đó vẫn đinh ninh là chồng tôi đã quá giới hạn với H. Dù vẫn rất yêu chồng nhưng tôi đã xác định đó là dấu chấm hết giữa chúng tôi. Thật sự tôi khó lòng tha thứ được khi chuyện đó xảy ra.
Chồng tôi- vẫn nghĩ rằng “tội” của anh chỉ là có chút lạc lòng với đồng nghiệp thôi (và sự thật là như vậy), chứ anh ko làm gì phản bội thôi. Và sau khi bắt gặp tôi đi ăn với Minh cùng tin nhắn tối hôm đó, anh nghĩ rằng vợ đang qua lại với một người đàn ông khác.
Quay trở lại với tối hôm chủ nhật. Sau khi chồng tôi bỏ đi 1 lúc thì Minh gọi tôi, nói rằng anh đang đứng dưới toà nhà. Tôi khá ngạc nhiên vì lúc này đã là 10h30″.
Tôi hỏi:
– Có việc gì không anh? Em đi ngủ rồi.
– 5p thôi. Không đọc tin nhắn anh hả? Có quà có quà. Nhanh lên anh còn về.
Tôi khoác thêm áo đi xuống.
Minh đưa cho tôi một túi nặng, toàn rau củ quả rừng. Tươi cười nói:
– Nặng lắm, anh xách lên nhà cho em nhé!
– Thôi khỏi anh ạ. Em xách được. Cám ơn anh nhiều nhé.
Mình nhìn tôi, giọng hơi chùng xuống:
– Trông em xanh quá. Làm gì thì phụ nữ cũng nên phải xinh đẹp chứ đúng không?
– Em vẫn thế. Ở nhà không make up thì thế thôi.. Ha ha.. Vẫn ăn như ỉn, ngủ như heo ý anh…..
Lác đác vài hạt mưa mùa đông. Một hạt mưa rơi trúng trán tôi. Minh bỗng đưa tay gạt nhẹ nó, giọng rất tình cảm:
– Bất cứ lúc nào cần cứ alo anh nhé. Tình nguyện làm thùng rác cho em đấy.
Tôi tránh không kịp, bỗng thấy bối rối, tay chân thừa thãi, nói nhanh:
– Ôi zào, có gì đâu sao nhìn anh nghe vẻ tâm trạng thế? Mưa rồi em vào đây. A về đi nhé, cám ơn anh. Hậu tạ sau nhá.
Minh phá lên cười. Hàm răng trắng đều lấp loá dưới bóng đèn cao áp màu vàng mờ ảo của mùa đông. Đến giờ tôi vẫn không phủ nhận Minh là một người đàn ông rất ấm áp.
Xong rồi tôi khệ nệ bê túi quà vào. Tôi đâu biết rằng xe chồng tôi vẫn đỗ một góc khuất cạnh sảnh, và nhìn thấy chúng tôi.
Theo Afamily