Chồng tôi đi theo tôi lên nhà. Khi thang máy sắp đóng vào thì lại mở ra và chồng tôi bước vào. Tôi bất ngờ lắm, hỏi “Anh quên gì sao?”
Chồng tôi nhìn chòng chọc vào túi rau quả đang để dưới sàn, không trả lời. Đến tầng nhà chúng tôi, bỗng anh cúi xuống xách lấy nó, hùng hục đi 1 mạch thẳng ra khi đổ rác và ném nó xuống một cách giận dữ.
Tôi đứng trân người nhìn anh.
– Cô muốn tôi ra ngoài sống để cô qua lại với người khác đúng không? Tại sao tôi lại ngu ngốc nghĩ rằng nên để cô một mình một thời gian cho cô bình tâm lại nhỉ? Giờ cô muốn gì thì cứ nói thẳng ra xem nào???
Đêm muộn, nhà chung cư, giọng chồng tôi vang lên chát chúa, dội ngược vào đầu tôi sắc từng chữ từng chữ… Tôi thấy chồng tôi thật hèn mạt. Ngoại tình về lại còn bày đặt ghen. Tôi nhớ lại lần sex ê chề kia, máu dồn lên não:
– Tôi muốn ly hôn. Tôi ko muốn sống cùng một người đàn ông lăng nhăng, dối trá. Tôi giải thoát cho anh rồi đấy.
Chồng tôi ghì lấy 2 vai tôi, dồn tôi vào nhà, đóng sầm cửa. Dường như mọi thứ đã nằm ngoài kiểm soát của anh. Tôi đau đớn và không thể nào chống cự. Chồng tôi đẩy tôi vào phòng, ngấu nghiến đè tôi ra hôn, ra cắn và…XXX. Tôi chống cự một lúc thì buông xuôi, nằm im không cựa quậy, mặc kệ anh làm gì thì làm giữa bóng đêm. Nước mắt cứ thế chảy dài.
Chúng tôi làm sao thế này?
Sau khi tan cuộc, chồng tôi vùi đầu vào ngực tôi, giọng buồn bã:
– Anh xin lỗi, anh sai rồi. Chúng ta đừng giận nhau nữa được không?
Tôi trống rỗng, ánh mắt vô hồn, đẩy chồng ra và đi vào wc. Tôi cứ đứng xả nước vào mặt thật lâu, và khóc. Tôi muốn hỏi chồng tôi rằng H trong lòng anh là ai, là như thế nào và ở mức độ nào? Và anh còn yêu tôi không? Tại sao anh lại gọi tên cô ta trong lúc sex với tôi? Anh có biết tôi đã đau đớn và tổn thương đến thế nào không?
Nhưng tôi lại đã không nói.
Vâng, tôi lỳ lợm và đôi khi ngu ngốc đến mức không hiểu nổi. Nếu tối hôm ấy tôi có thể nói ra hết, giãi bày ra hết, có lẽ con sóng giữa chúng tôi đã bình yên trở lại.
Tôi sang ngủ với con. Trước lúc đi tôi nói:
– Tôi không muốn nói gì lúc này. Anh hãy cứ suy nghĩ và cân nhắc mọi thứ đi.
Chồng tôi chán nản nhìn tôi. Tôi sang phòng nằm ôm con khóc. Tự thấy không thể vượt qua được chính mình.
Trước sự kiện đêm hôm nay, chồng tôi không hề kể gì với H về chuyện của bọn tôi. Nhưng sau khi vấp phải thái độ cự tuyệt và lạnh lùng của vợ, chồng tôi đã tâm sự với H. Chuyện này cũng là về sau tôi mới biết.
Sau khi biết khá rõ về chuyện giữa vợ chồng tôi, H vẫn giữ im lặng. Có lẽ chúng tôi đều là những người phụ nữ quá nhiều tự trọng và sĩ diện.
Nhưng một mặt, H vẫn bên cạnh chồng tôi, vẫn chia sẻ với anh những khó khăn và áp lực trong công việc. Tôi không rõ lúc họ nói chuyện với nhau trực tiếp ở bên ngoài thì ra sao, nhưng trong nội dung chat, H chỉ nói chuyện công việc, mỗi lúc chồng tôi động đến vấn đề tình cảm thì H thường lảng đi hoặc lái sang chuyện khác.
Chúng tôi ly thân được hơn 1 tháng, cuối tuần anh vẫn về đưa con đi chơi. Tôi cũng phải nói rằng tôi và Minh vẫn nói chuyện với nhau khá thường xuyên và trở nên thân thiết hơn. Đôi khi, tôi cũng tự hỏi rằng, liệu rằng nếu vợ Minh biết Minh thường xuyên nói chuyện với một người khác thì có buồn như tôi đã buồn không? Và liệu rằng tôi có đi trên vết xe đổ của chồng tôi không?
Có, cũng có vài lần tôi vu vơ suy nghĩ, nhưng lại nhanh chóng gạt đi vì vẫn tin vào bản thân mình. Tôi chỉ xem Minh như một người bạn ấm áp, nói được chuyện trên trời dưới bể mà thôi. Nó giúp tôi bớt trống trải hơn.
Nhưng Minh thì không vô tư như vậy.
Tình cảm Minh dành cho tôi có lẽ cũng giống như chồng tôi dành cho H. Quan tâm, quý mến, đầy cảm giác nhưng cũng sợ chạm tay tới thì mọi thứ sẽ vỡ, và tất cả đều bị đau.
H sau khi nhận ra tình cảm của chồng tôi thì chọn cách im lặng, sẵn sàng lắng nghe nhưng lại không hề chia sẻ. Đó là cách cô ấy đối diện, và cũng âm thầm giúp chồng tôi cân bằng trở lại. Nếu H tìm cách trốn tránh, như tôi trốn tránh M sau này, thì có lẽ chồng tôi sẽ mãi hoặc rất lâu, ko thể nào rút được chân ra khỏi mối tình cảm ấy.
Còn tôi, sau khi nhận ra tình cảm rõ ràng từ Minh, tôi chọn cách chạy trốn.
Phàm ở đời, người ta càng trốn điều gì, nó sẽ càng đuổi mình đi đến tận cùng….
Theo Afamily