Thứ Ba, 23 tháng 5, 2017

Ngày nào chồng cũng đem quần của bồ về bắt vợ giặt

Đàn bà dù bình thường hay giỏi giang xinh đẹp đến cỡ nào, chung quy lại họ vẫn giống nhau ở 1 điểm đó là cần 1 bến đỗ bình yên, cần 1 nơi gọi là tổ ấm thực sự.

Họ muốn sau mỗi giờ tan làm được nấu cho người đàn ông mình 1 bữa cơm thật ngon, được anh ta chào đón bằng 1 nụ cười rạng rỡ và có thể vùi đầu vào bờ vai, tấm ngực đó để ngủ 1 giấc yên bình sau những giờ mệt mỏi. Họ luôn khao khát có 1 người đàn ông luôn yêu thương mình cho dù bão tố có ập đến.

Linh cũng vậy, khi gặp Tú cô cứ ngỡ đã tìm được định mệnh của cuộc đời. Cô yêu anh rất nhiều, mỗi ngày lại yêu thêm 1 ít. Trái tim bị chai sạn bởi những tổn thương mà người cũ mang lại đang dần được ấm lên và lành lặn lại. Trước đó cô rất sợ lấy chồng nhưng từ khi gặp Tú thì khác, cô muốn được làm vợ làm mẹ của con anh. Thế rồi họ làm đám cưới sau 1 năm hẹn hò yêu đương vô cùng trong sáng. Ngày cưới Linh lộng lẫy như 1 cô công chúa trong chiếc váy tinh khôi mà cô bạn thân đã đích tay thiết kế và may.

Tú nhìn cô xúc động đến mức mắt rớm nước, nắm lấy tay vợ anh thì thầm: “Hôm nay em đẹp quá, anh hứa sẽ luôn yêu thương em suốt đời này”. Linh không nói gì chỉ mỉm cười vì đơn giản cô quá hạnh phúc.

Nhưng khoảng cách giữa hạnh phúc và địa ngục thật mong manh. Nếu ban ngày Linh là cô dâu rạng ngời nhất thì ban đêm cô lại khóc nhiều nhất. Cứ tưởng đêm tân hôn của 2 vợ chồng sẽ diễn ra rất ngọt ngào, nào ngờ sau mấy phút ân ái bên nhau Tú đẩy vợ ra tát cho cô 1 cái cháy má mặt giận dữ mắt đỏ ngầu lên rồi bảo:

Cô đã ngủ với bao nhiêu thằng rồi hả?? Tôi cứ tưởng cô còn trinh nguyên và đoan trang lắm đấy thì ra cũng hư hỏng rẻ tiền như bọn gái ngoài kia.

Linh choáng váng tột độ:

– Anh… anh đang nói gì vậy??

– Oan lắm hay sao mà khóc, cô bắt tôi đổ vỏ giờ còn tỏ ra đáng thương à, khốn nạn.

– Anh bảo anh không quan trọng quá khứ cơ mà.

– Nhưng tôi quan trọng trinh tiết hiểu không hả??

Sầm… cánh cửa đóng lại khiến Linh giật bắn mình. Đêm đó cô ngồi đờ đẫn nhìn ra cửa sổ, cô không khóc nổi vì quá đau đớn. Cô không nghĩ chồng mình lại cổ hủ như vậy:

– Anh ấy nói đúng mình đâu có quyền khóc vì mình là người làm sai cơ mà.

Linh cười chua chát, 4 giờ sáng mệt lả cô gục lên giường ngủ thiếp đi. 8 giờ vẫn chưa thấy chồng quay về, cũng may cô được ở riêng từ đầu nên bố mẹ chồng không phải chứng kiến cảnh này. Từ sau hôm đó ra đường họ vẫn diễn là vợ chồng hạnh phúc nhưng về nhà thì giường ai nấy ngủ, việc ai nấy làm. Không khí này ngột ngạt đến đáng sợ, cuộc sống cứ như địa ngục trần gian. Thỉnh thoảng uống rượu say Tú lại lôi vợ ra chì chiết, Linh chỉ biết lặng thinh nghe mà chẳng nói lại câu nào. Điều đó càng khiến chồng phát điên có khi còn lao vào đánh vợ.

Cưới nhau được tầm 4 tháng thì Tú có bồ, Linh biết là khổ sở mà vẫn chẳng dám ly hôn vì cô sợ bố mẹ sốc. Cô không thể nói với họ con ly hôn vì bị chồng khinh bỉ do thất tiết được. Tú kiếm được 1 cô gái trinh, ngủ với cô ta xong anh cầm quần lót về ném vào mặt vợ hả hê bắt vợ giặt:

– Nhìn đi, để biết gái trinh là thế nào, giặt giũ thơm tho cho tôi nếu không tôi giết.

Linh chết lặng phần hồn, cô chỉ nghĩ Tú giận dữ 1 thời gian sẽ nguôi nhưng không ngờ anh lại tàn nhẫn thế này. Con người nhẹ nhàng ga lăng lịch thiệp xưa kia dường như biến mất. Tú mà cô yêu đã biến thành 1 con người khác. Nhìn vợ cầm quần đi giặt anh vừa hả hê vừa đau xót.

Cứ 1 tuần 1 lần Tú lại đưa quần lót sau khi đã ân ái với bồ xong về để hành hạ vợ. Linh chưa 1 lần phản kháng vì cô đã chai lì rồi. Mọi thứ cứ diễn ra như thế cho đến quần thứ 10, hôm đó ngủ dậy không thấy vợ đâu.

Ngày nào chồng cũng đem quần của bồ về bắt vợ giặt

(Ảnh minh họa)

– Cô đi đâu rồi mà tôi gọi không nghe hả??

Anh chạy khắp nhà tìm vợ để rồi chết lặng khi nhìn lên bàn, chiếc quần lót của cô bồ đặt chễm chệ trên đó kèm theo 2 tờ giấy. Tú vội vàng cầm lên, 1 là tờ đơn ly hôn, 1 là bức thư vợ để lại:

– Quần lót của cô bồ anh, em đã giặt sạch sẽ rồi đấy. Mỗi lần giặt nó em lại tự hỏi mình kết hôn để làm gì và cuộc hôn nhân này rồi sẽ đi về đâu. Thứ em cần là bến đỗ bình yên 1 gia đình đầy tiếng cười cơ mà, chứ đâu phải là địa ngục trần gian như thế này. Em biết em sai vì thất tiết trước khi lấy anh, nhưng anh cũng không thể vì thế mà chà đạp lên tình yêu em dành cho anh như thế được. Có bao giờ anh tự đặt mình vào vị trí em mà nghĩ chưa anh, anh yêu em hay yêu cái màng trinh kia.

Ngủ với cô bồ rồi anh có thấy yêu cô ta vì cô ta có cái màng trinh mà anh muốn không hay anh chỉ muốn giày vò em mà thôi. Khi anh hành hạ em như thế có bao giờ anh nghĩ điều đó sẽ khiến cuộc hôn nhân này đổ vỡ hay chưa?? Trước đây em đặt ra nhiều câu hỏi lắm nhưng…. Bây giờ dù anh nghĩ thế nào với em cũng không quan trọng nữa. Em buông tay anh rồi đấy, em bỏ cuộc thật rồi. Người ta nói sức chịu đựng có hạn còn của em đã vượt quá giới hạn rồi. Em đi đây, anh cứ tiếp tục mây mưa với cô gái kia đi, nhưng đừng đưa đồ lót cô ta cho ai giặt nữa anh nhé. Chúc anh luôn hạnh phúc, hẹn gặp nhau ở tòa.

Tú bủn rủn, Linh nói đúng tình yêu mới quan trọng còn màng trinh kia chẳng có nghĩa gì cả. Anh ghen tuông tức giận mù quáng mà không nghĩ đến 1 ngày anh sẽ đánh mất vợ. Nhớ hồi xưa Tú luôn hứa sẽ đối xử tốt với vợ nhưng giờ thì sao chứ. Anh cầm chiếc quần lót lên rồi ném xuống sàn đầy đau đớn, anh lấy máy gọi cho vợ nhưng vô vọng. Linh đã tắt máy. Khi anh nhận ra mình sai thì đã quá muộn, Linh đã bị tổn thương quá nhiều và cô đã đi xa khỏi anh mãi mãi.

Thể Thao và Xã Hội

Related Posts: