Vừa về đến đầu ngõ tôi đã nghe tiếng loa đài, phát ra từ nhà mình đã vậy còn có rạp như rạp đám cưới nữa chứ. Chân tôi dường như cứng lại không nhấc nổi nữa, tôi sợ hãi đến mức suýt đánh rơi cả con.
Vợ chồng tôi yêu nhau 2 năm rồi mới tiến đến hôn nhân. Trong mắt tôi anh là người đàn ông có trách nhiệm, chỉn chu và rất nhẹ nhàng. Tôi đã bỏ qua cơ hội yêu người giàu có thành đạt hơn để chọn anh vì tôi tin vào cảm giác của mình.
Cuộc sống hôn nhân của hai vợ chồng khá hạnh phúc. Ngày chúng tôi có ý định sinh con, tôi đòi đi siêu âm soi trứng để mong đẻ con trai đầu lòng nhưng khi đó chồng tôi biết được ý định nên anh liền bảo: “Trai gái gì chẳng là con, cứ để theo tự nhiên em à. Miễn là con của anh và em thì anh yêu, anh thương hết”. Câu nói ấy có lẽ sẽ theo tôi đến cuối cùng đời, hôm đó tôi đã khóc vì tôi cảm thấy quá hạnh phúc.
(Ảnh minh họa)
Rồi tôi có bầu và con yêu đầu tiên của chúng tôi là 1 cô công chúa. Cả hai vợ chồng đều vui mừng vô cùng, dù sao thì tôi cũng thích có 1 cô con gái để điệu đà với mình. Nhưng chồng là con trai một nên chắc chắn tôi sẽ phải tìm cách để có con trai. Lần thứ hai tôi tìm hiểu ăn uống và làm mọi cách để có con trai nhưng ông trời vẫn ban cho chúng tôi con gái. Lúc này tôi thực sự buồn vì tôi hơi áp lực với bố mẹ chồng, còn riêng chồng anh vẫn hết sức vui vẻ thậm chí còn động viên vợ nữa.
Lần thứ tư tôi mang thai, lần này tôi thực sự vỡ òa, đứa bé lại là… con gái. Tôi đã bị trầm cảm vô cùng, nhiều đêm tôi lén dậy để khóc. Tôi không ghét bỏ gì con nhưng tôi thực sự tha thiết muốn có 1 cậu con trai để chồng và chồng được vui lòng. Tôi bỏ bê con cái vì quá chán nản, chính chồng là người đã dậy nấu cơm cho con ăn đưa con đi học và mua đồ ăn sáng cho vợ.
Tôi càng thương anh, tôi càng ghét bản thân mình. Tôi như biến thành 1 con người khác, nếu tôi là anh có lẽ tôi cũng không chịu nổi nhưng anh vẫn im lặng, vẫn an ủi vui vẻ chăm sóc vợ.
Ngày tôi đi đẻ, anh không có mặt ở bên vì khi đó anh vừa đi công tác được 3 ngày ở bên Hàn. Tôi đã tủi thân rất nhiều, tôi nghĩ tiêu cực rằng chắc anh ấy chán ghét mình rồi, có mỗi đẻ con trai mà không không làm được. Nhiều đêm nằm trong bệnh viên tôi cứ thế khóc, tôi biết nhà chồng cũng hụt hẫng vô cùng. Không ai nói với tôi 1 câu nào khó nghe nhưng tôi hiểu họ buồn.
Hôm đó mẹ chồng về nhà lấy ít đồ, còn mẹ tôi thì ở quê đang trên đường ra. Tôi âm thầm bắt xe về nhà trước dự định, đáng lẽ chiều về thì sáng đó tôi đã ôm con xách làn đi về.
Vừa về đến đầu ngõ tôi đã nghe tiếng loa đài, hình như âm thanh đó phát ra từ nhà mình đã vậy còn có rạp như rạp đám cưới nữa chứ. Chân tôi dường như cứng lại không nhấc nổi nữa, vừa ôm con vừa xách làn trong khi trong lòng hoang mang vô cùng. Tôi nghĩ bụng: “Hay chồng mình cưới vợ mới, anh ấy nói đi Hàn nhưng biết đâu lại âm thầm tổ chức đám cưới với cô bồ nào đó thì sao, vì mấy tháng qua mình đã như 1 con điên vậy ai mà chả chán”. Nghĩ thế tôi sợ lắm, sợ đến mức suýt đánh rơi con luôn xuống đường ấy.
Tôi run rẩy không dám về nhà, nghĩ mình thật là thảm hại. Đúng lúc đó thấy hàng xóm xôn xao chỉ trỏ nữa chứ. Nghĩ đến ba cô công chúa tôi làm liều đi về, vừa thấy tôi mấy đứa nhỏ đã chạy ra đón. Mẹ chồng bất ngờ:
– Ơ sao không chờ mẹ đến đón về, đúng lúc đó tôi thấy chồng trong nhà chạy ra tươi cười ăn mặc sợ mi quần tây như chú rể:
(Ảnh minh họa)
– Anh đang làm cái gì vậy, có phải anh định cưới vợ mới khi tôi vắng nhà không? Anh có còn tình người không hả?
Mọi người đứng hình trước câu nói của tôi, còn tôi có cảm giác bị lừa dối phản bội trắng trợn. Tôi lao vào nhà định xé hết rèm và phá nát hết mọi thứ, thì bỗng dưng dòng chữ to đập vào mắt tôi:
– Mừng sinh nhật vợ yêu và chào đón công chúa thứ tư của bố mẹ.
Nước mắt tôi lưng tròng còn chồng mỉm cười:
– Anh đã muốn chạy ngay vào viện với hai mẹ con, nhưng anh nghĩ làm thế này em sẽ bất ngờ hơn. Anh xin lỗi bà xã vì đã không ở bên em lúc khó khăn nhất. Cảm ơn em đã sinh con cho anh.
Tôi òa khóc nức nở, đánh thùm thụp vào người chồng:
– Anh không trách em sinh toàn con gái cho anh thì thôi, anh còn làm thế này làm gì.
– Con gái con trai gì chẳng là con, em mà nói thế các con buồn đấy. Hôm nay là ngày vui, nhân dịp sinh nhật em nữa anh mời hết anh em bạn bè thân thiết đến chung vui rồi. Em ẵm con lên nhà nghỉ ngơi đi, để anh chuẩn bị cho xong. Bà xã à! Em vất vả rồi.
Tôi lên nhà cứ thế khóc, chắc chẳng có ai lạc quan tâm lý như chồng tôi đâu. Càng nghĩ tôi càng thấy hạnh phúc nhưng cũng thấy thương anh rất nhiều.
Theo Afamily