Có được tôi rồi, anh thay đổi thái độ, tôi muốn nói chuyện nhưng anh kêu bận, không thèm quan tâm gì đến tôi nữa, mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm.
Tôi không tin vào tình yêu sét đánh cho đến khi gặp anh. Anh không quá đỗi đẹp trai nhưng nam tính, thu hút tôi ngay lần đầu tiên gặp. Rồi chúng tôi trao đổi số điện thoại (anh chủ động), nói chuyện với nhau. Hai đứa thấy khá hợp.
Tôi 24 tuổi nhưng sống trong sự bao bọc của bố mẹ từ nhỏ, không có va vấp xã hội nhiều và trong chuyện tình cảm cũng vậy, chẳng có kinh nghiệm gì hết. Bạn bè đánh giá tôi ngoan hiền và khờ, có người khuyên tôi không nên quen anh nhưng bản thân không làm chủ được con tim mình, tôi cứ yêu anh như vậy.
Ảnh minh họa.
Chuyện gì đến cũng đến, tôi trao anh cái quý giá của đời con gái. Có được tôi rồi, anh thay đổi thái độ, tôi muốn nói chuyện nhưng anh kêu bận, không thèm quan tâm gì đến tôi nữa, mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm. Tôi cảm thấy bị bỏ rơi, bị anh lợi dụng, như đã đánh mất mình, sợ mọi người biết sẽ thất vọng nên khoảng thời gian đó bản thân khủng hoảng tinh thần nghiêm trọng. Tôi dọa chết anh cũng mặc kệ. Anh quá tàn nhẫn với tôi.
Hóa ra anh không hề yêu tôi, chỉ là tôi mù quáng tin vào tình yêu đó, đâm đầu yêu anh không hề tính toán gì. Tôi đau khổ vì tình cảm trao đi là thật lòng mà anh nỡ đối xử như thế. Tôi phải làm sao đây? Mong bạn đọc cho tôi lời khuyên.
Theo Ngôi Sao