Tôi thấy chị cắn răng khiến môi tóe máu. Bác sĩ thì mồ hôi nhễ nhại. 1 tiếng sau, cuối cùng đứa bé cũng được lôi ra.
Tôi làm y tá ở bệnh viện phụ sản đã được 9 năm trời, mỗi lần thấy những người mẹ vật vã đau đớn vì sinh con, tôi lại thêm 1 lần hiểu rõ tình mẫu tử thiêng liêng vô cùng. Nhưng suốt 9 năm trời đó cũng chưa bao giờ tôi được chứng kiến 1 người mẹ kỳ lạ như người sản phụ vài hôm trước đây. Chị bụng chửa vượt mặt 1 mình xách làn vào viện, vừa gặp tôi, chị không chào hỏi gì cả mà cúi xuống lôi giấy bút ra viết:
-Tôi đã đăng ký sinh con ở đây từ trước, tôi bắt đầu thấy đau, chắc sắp sinh rồi. Tôi nhìn cô ấy ngạc nhiên 1 lúc, thì ra chị vừa câm lại vừa điếc, tôi và chị chỉ có thể giao tiếp với nhau bằng giấy và bút. Tôi viết vào tờ giấy:
-Thế người nhà chị đâu ạ? Chị cúi mặt buồn buồn rồi lại lúi húi viết:
-Không có ai cả, chồng bỏ đi với người khác rồi. Tôi nhìn chị cám cảnh và ra hiệu cho chị đi theo. Có vẻ như những cơn đau dữ dội đang hành hạ chị, chị nhăn mày nhăn mặt, không la hét được, cũng không thể nói gì. Bác sĩ nhìn vào máy theo dõi nhịp tim rồi quay sang bảo tôi:
-Mau viết cho cô ấy, phải dùng sức đi.
Tôi vội vã viết tờ giấy đưa ra trước mặt chị:
-Chị hít thật sâu rồi thở ra, dùng sức rặn thật mạnh. Chị cố gắng lên. Đọc xong dòng chữ đó, chị cắn răng rặn lấy rặn để, tôi nắm lấy tay chị mà bị chị xiết lại thâm tím. Trong lòng tôi lúc đó không biết vì sao chỉ mong người phụ nữ ấy nhanh chóng vượt cạn an toàn. Biết là chị đang đau đến chết đi sống lại mà không kêu được, tôi lại thấy nhói lòng. 1 lúc sau bác sĩ lại hét lên:
(ảnh minh họa)
-Chuẩn bị thiết bị cứu hộ sinh, có dấu hiệu suy thai. Tôi cuống cuồng làm nhiệm vụ, vị bác sĩ vẫn kiên trì động viên:
-Cố gắng lên, dùng sức, dùng sức thật mạnh, đừng dừng lại. Nhưng chị không nghe thấy gì, đã dừng lại từ lúc nào, tôi vớ vội tờ giấy viết:
-Tiếp tục đi, đừng dừng lại. Tử cung mở thêm được 1 phân, chúng tôi vẫn không ngừng theo dõi nhịp tim của thai nhi.
Nhưng đứa bé vẫn chưa chịu ra ngoài. Cả phòng hộ sinh đều rất lo lắng. Vị bác sĩ quyết định thò tay kéo đầu đứa bé ra. Không hiểu sao, cả người tôi run lên căng thẳng, tôi cầm bút viết dòng chữ nguệch ngoạc để động viên chị:
-Cố lên, chị cố lên, 1 lần nữa thôi. Tôi thấy chị cắn răng khiến môi tóe máu. Bác sĩ thì mồ hôi nhễ nhại. 1 tiếng sau, cuối cùng đứa bé cũng được lôi ra. Tôi lập tức viết:
-Con chị ra rồi.Người phụ nữ kiệt sức nằm lặng trên giường. Tuy nhiên khi tôi mang đứa bé đi hút nước ối còn sót lại, tôi đã véo chân nó, nhưng đứa bé vẫn không khóc.
Một lần nữa, chúng tôi cảm thấy lo lắng vô cùng. Tội hốt hoảng nói với bác sĩ:
-Chúng ta phải cấp cứu gấp. Lúc đó người phụ nữ ra hiệu cho tôi tới và đưa tờ giấy: -Là trai hay gái?
Tôi trả lời:
-Lát nữa chị xem thì biết. Vì bệnh viện chúng tôi có quy định phải để người mẹ trực tiếp kiểm tra giới tính của con khi chào đời nên tôi chỉ có thể trả lời chị như thế. Nhưng chị lại viết tiếp:
-Nó có ổn không? Lần này thì tôi im lặng rồi gật đầu và chạy lại chỗ bác sĩ. Bác sĩ xem xét rồi ra lệnh:
-Đưa vào phòng hồi sức cấp cứu tim phổi.
Chúng tôi nhanh chóng tiến hành ép tim và thông khí cho em bé. May mắn thay vài chục giây sau, đứa bé đã cất tiếng khóc đầu tiên. Cả bác sĩ và y tá đều thở phào nhẹ nhõm. Khi đảm bảo đứa trẻ đã an toàn, tôi đẩy nó về phòng mẹ.
Tôi lại viết:
-Con chị không sao rồi. Người phụ nữ mỉm cười. Nhìn thấy đứa con đỏ hỏn, chị ôm nó rơi nước mắt. Vào lúc đó, nước mắt của tôi cũng chảy dài theo sau chị.
Phúc Yến / Theo Thể thao Xã hội