Đôi nét về chàng CEO ngồi cạnh em: chàng tuổi trẻ nhưng tài rất cao, chưa 30 mà đã là CEO và là đồng sáng lập công ty công nghệ này. Cao, da ngăm đen, mặt mũi cũng…có duyên.
Hồi đầu em nghĩ chàng gay vì kiểu chàng ăn mặc hơi lạ: áo thun màu sáng, loại thun cổ tim…rồi kiểu quần ôm ôm. Sau này em mới biết là chàng có thời gian dài sống ở HN nên “nhiễm” gu ăn mặc ngoài đó. Em là con gái SG chính hiệu, nên có chút hiểu lầm với phong thái của chàng thì chắc cũng dễ hiểu, dễ chấp nhận hen
Chàng không phải kiểu lạnh lùng đâu ạ. Ngược lại, chàng khá là…tăng động ấy. Em tuy ý thức rõ rệt là em say nắng chàng, thích chàng, vì chàng quá giỏi và có xíu xíu đẹp trai thu hút. Nhưng nhiều khi trong công việc hay bàn luận vấn đề, em chỉ muốn “đấm” một cái.” Chàng nói chuyện với người ngoài thì vô cùng lịch thiệp. Nói chuyện với em thì cứ hách dịch kiểu gì ấy. Từ chất giọng đến cách dùng từ. Ngay cả chuyện kêu em sang ngồi cạnh cũng đầy giọng ra lệnh. Vì chàng là sếp nên em vẫn vâng dạ nghe lời, nhưng chàng chỉ lớn hơn em có 1 tuổi thôi mà!!! NÊN NHIỀU KHI EM ỨA GAN PHÁT ĐIÊN!!!!
Từ lúc nhận dự án, em và chàng hay trao đổi trực tiếp hơn và…gần như cuối tuần nào cũng đi khảo sát mặt bằng hay gặp đối tác cùng nhau. Chàng cứ thích lấy xe em chạy dù xe em là chiếc yamaha classico con zịt bầu nhỏ xíu lùn tịt. Chàng thì to đùng, cao gần mét tám….leo lên cái xe của em không còn thấy xe nữa Chở em đi, chạy không đàng hoàng từ tốn tí nào đâu. Em rất cáu ấy, vì chở con gái mà chạy không ý tứ gì hết, chẳng hiểu tán gái chân dài kiểu gì, mà chở con chân ngắn này đi cứ gọi là chạy ẩu không thể ẩu hơn được, yên xe bé tí ngồi sát rạt em ngồi sau chẳng dám ôm, chỉ dám vịn chặt cái cảng xe đằng sau. Nhiều lúc vừa chạy, hai đứa vừa tranh luận, rồi hắn bóp thắng cái cạch em giật bắn người phải bấu vô eo hắn (gọi thành hắn luôn rồi T.T)
Hắn là dân du học, nên….quen đi bộ. Mỗi khi đi bộ dù ở nơi đâu, bao giờ hắn cũng đi-nhanh-quá-mức-của-em. Em thì chân ngắn lắm các chị ạ cứ gọi là cắm đầu đi hớt hải theo sau. Mà nói thật là em nghi sếp em muốn chơi em, cố tình biết em chân ngắn đi nhanh cho em chạy theo chơi, để thở hổn hển. Nhiều bữa đang đi hắn khựng lại chẳng vì gì cả, chẳng ai gọi kêu réo gì cả, làm em đâm sầm vào lưng hắn. Nghe thì cũng lãng mạn đáng êu, nhưng nói thiệt là đi bộ theo kiểu này em mệt lắm. Lại thấy ức, vì kiểu mình cũng là con gái mà, chàng là sếp mà, tại sao hông đối xử với tui lịch thiệp như với đối tác hay khách hàng. >.<
Tuy gọi là say nắng, là thích, sáng ra lau bàn, xếp khăn giấy vào ly sẵn cho chàng và để ngay trước mặt để dễ lấy xì mũi, luôn thủ sẵn khăn giấy trong túi, luôn vâng dạ ạ thưa, thể hiện tình cảm bằng những cử chỉ quan tâm nhỏ xíu…. NHƯNG MÀ NHIỀU LÚC GHÉT CHỊU KHÔNG ĐƯỢC!!! Đàn ông gì, CEO gìiiiiii, mà vậy đó
Chuyện đến đoạn đầu tháng 12, em đang có mâu thuẫn với chị leader team và đã quá bức xúc, cũng tự hiểu thân phận mình là nhân viên mới nên sẽ khó lòng được ưu ái hơn người đã kì cựu, cống hiến nhiều, nên em cũng vạch sẵn kế hoạch sau khi trình diễn dự án là xin nghỉ hẳn.
Nhưng người tính thiệt không bằng trời tính.
Trước ngày diễn ra dự án khoảng 1 tuần, có chuyện xảy ra…. Hôm đấy lẽ ra người đi gặp đối tác để chốt hợp đồng là chị leader – xưa nay vẫn vậy. Em vốn đã được miễn đi gặp nhiều cuộc họp đối tác vì CEO nói em đang song song làm 2 việc, phụ trách dự án lớn của công ty, nên cái gì tiết chế được thì team nên hỗ trợ em để em hoàn thành dự án lớn.
Vậy nhưng hôm đó, chị leader một mực bảo không muốn đi gặp đối tác. Xoay qua xoay lại, team em chẳng ai đi…em đành phải lật đật dọn đồ chạy đi cho kịp vì đối tác ở xa mà đã sát giờ hẹn. Họp hành cũng xong, vừa ra khỏi công ty đối tác, thì anh đồng nghiệp ở team sale đi cùng bảo
– Ban nãy em đi sớm quá, không ở lại xem chuyện hay
– Gì vậy anh?
– Anh ban nãy ghé về công ty lấy hợp đồng trước rồi mới qua đây, lúc anh về công ty, trời ơi nghe sếp la chị L ầm ầm, cả văn phòng im re luôn, sợ lắm!
– (mặt em như vầy )
– Sếp quát là vì sao làm leader mà không có trách nhiệm như vậy, đây kh phải lần đầu tiên nghe phàn nàn..v..v…rồi nào là vì sao em đang phụ trách dự án lớn, team phải đồng lòng, lẽ ra cần hỗ trợ em có thời gian chuẩn bị dự án tốt nhất, lại để em phải đi xa xôi như vầy.
Khi em quay về công ty là 6 giờ chiều. Một chị trong team đi ngang nói rất rất nhỏ vào tai em khi lướt qua “L nghỉ hẳn”. Em kiểu bị đơ hoàn toàn.
Chị L không chỉ là leader team em, còn là người đã cùng đi với toàn team sáng lập từ hồi mới thành lập công ty, rất nhiệt huyết và máu lửa. Chị khá nóng tính, và không khéo léo trong cư xử, thẳng thắn nên mất lòng nhiều người. Nhưng em khẳng định rằng chị là người rất có tâm với công việc và công ty. Đó là lý do em từng nghĩ nếu CEO không đuổi, chị sẽ chẳng bao giờ chủ động nghỉ. Nhưng chả lẽ chỉ vì chuyện này mà chị L….bị đuổi @.@”
Không phải lấn cấn lâu. Qua hôm sau, CEO họp toàn team: thông báo chính thức chị L out. Một chị khác trong team em lên leader. Ôi trời ơi…em như kiểu dỡ một tảng đá quá là nặng trên lưng xuống. Vậy là em sẽ không phải nghỉ làm sau khi dự án hoàn thành rồi các mẹ ơi
Chiều đó, em và CEO (lại) đi khảo sát một mặt bằng khác. Trên đường đi, em hỏi sếp: anh ơi vì sao chị L lại nghỉ đột ngột như vậy.
Sếp em trả lời: Đó là quyết định của chị L, anh cũng đã nhiều lần cho L cơ hội để hoà đồng hơn, gắn kết team hơn, sự việc của em chỉ là giọt nước làm tràn ly….
– Thật ra em đã định là nếu chị L không nghỉ thì sau dự án này em sẽ xin nghỉ.
– ừ anh biết! Hôm trước anh đã nghe người nói lại. Sau này có vấn đề gì em nên trực tiếp nói với anh anh mới biết mà cân đối xử lý.
– dạ….tại em cũng không biết nói sao. Nếu nói vấn đề của người khác thì em sẽ dễ nói hơn là nói vấn đề của mình
– Vậy giờ sao? Còn định đi không?
– (em vừa nói vừa cười) haha giờ có đuổi cũng hông đi!!! Dĩ nhiên là ở lại rồi!
Sau đó 1 tuần, dự án diễn ra. Trong ngày trình diễn, em nói thiệt là sếp em lăn xả như mấy anh phụ việc….Từ khuân ghế cho đến chạy tiếp khách. 1 phần là do em còn non nên sắp xếp người không ổn, gây thiếu người phụ, sếp em bay ra làm luôn. Buổi trình diễn rất rất thành công, thành công ngoài mong đợi dù bọn em đều oải không nói nên lời. Trước đó, dù là công việc chuẩn bị tỉ mỉ đến đâu, sếp em cũng lăn xả ra phụ làm, còn chở em đi mua đồ cho sự kiện vì em “tới tháng”, đau và mệt. Chuẩn bị cho việc trình diễn dự án này, bọn em đã cùng team ở lại công ty đến tận 1 – 2 giờ sáng. Rồi nào là ngã bệnh, đau bao tử, cùng ăn khuya vỉa hè lúc nửa đêm. Lúc viết lại những dòng này, em thật sự cảm thấy những tháng ngày đó hạnh phúc quá đỗi: được ở cạnh người mình có tình cảm, cùng chiến đấu, cùng dốc sức, được tức tối với nhau, được cười, được mệt mỏi, được chăm sóc cho chàng,….
Em xin kể tiếp câu chuyện, đi thẳng đến ngày trình diễn dự án:
Buổi sáng, lúc điều phối khách và sắp xếp âm thanh, vì chút độc đoán của sếp và cái tánh cố chấp của em, chàng cứ một mực thay đổi kế hoạch đón khách theo ý chàng, em phát cáu lên gắt “anh muốn làm gì thì làm đi” rồi bỏ đi qua khu sân khấu. Từ lúc ấy không nói đến mặt nhau luôn, chạm mặt ở đâu là em đi ra chỗ khác.
Bạn bè em tới chơi, nghe chuyện và thấy mặt em chàu quạu, đều la em “ổng là sếp mày mà mày còn không nghe lời ổng thì mày cũng gấu lắm rồi. Ổng không chửi lại mày là quá nhân từ rồi biết không….” em nghe rồi mới….nhớ ra: ừ! Chàng là sếp em mà ‘.’ sao em càng ngày càng lấn lướt vậy.
Đến chiều tối, em đang đứng nói chuyện với một bạn ở khu gần sân khấu thì chàng tới cùng bắt chuyện theo. Em cũng nhân lúc này, nói chuyện cười đùa lại bình thường với chàng. Rõ ràng là chàng hông khó chịu gì em hết, em vừa “giãn” mặt ra thì chàng cũng vui vẻ trở lại, còn chịu để em lôi đi chơi hết gian này đến gian khác. Tối đó ba mẹ em có ghé qua sự kiện để chơi, thì…chàng khiến em rất xúc động khi ra tận cổng đón ba mẹ em. Khi em dắt ba em đi tham quan thì chàng ngồi tiếp chuyện với mẹ và em trai em rất rất lâu….
Các chị ạ! Em biết là câu chuyện của em có vẻ hơi chi tiết quá. Nhưng mỗi ngày bọn em đều gặp nhau, ngồi cạnh nhau, có hàng trăm chuyện đã xảy ra dù chỉ tính đến tháng 12 năm ngoái. Muốn kể ngắn em cũng thiệt tình không biết kể sao. Mỗi tuần mỗi tháng đều như mỗi tập phim vậy nên em mới lập topic dài kì để kể cho thoả, chị em đọc để chia sẻ sự “phim ảnh” đó cho vui ngày và dễ tư vấn cho em hơn.
Em là đứa tính cách hơi không bình thường lắm, khá đàn ông, nên chỉ biết thể hiện tình cảm của mình qua những chăm sóc nho nhỏ. Tuy nhiên, đi kèm tình cảm, là trách nhiệm công việc, áp lực công việc, những tranh cãi, bất đồng quan điểm, sự vô ý vô tứ của hắn (lại hắn) và sự nhạy cảm của em, hai cái tánh cố chấp đụng nhau (em dịu hơn). Lúc em ghét điên lên chỉ muốn đấm, lúc em thấy thương, niềm thương không sao giải bày hết….Thương vì ai cũng chỉ thấy được cái vẻ ngoài đẹp đẽ của ảnh mà không biết là ảnh rất cực khổ. Ăn uống hời hợt, ngủ nghê bạ bừa, luôn phải suy nghĩ và cân đối tính toán cho hàng chục con người….
Vậy đó, mà mình mở miệng tỏ ý hỏi han quan tâm là gạt đi kiểu rất hống hách, còn bảo em là drama, over, uỷ mị,….nên em ghét! Chẳng bao giờ nói. Làm gì thì làm, đưa gì thì đưa, không nói năng hỏi han lời lẽ gì hết!
Cảm xúc em cứ lên, rồi xuống, tức rồi thương, bực rồi cười, cười rồi lại bực….Em nói thật là em không tài nào biết được chàng có tình cảm gì đặc biệt với em không vì em biết kiểu gì cũng sẽ có chị hỏi em nên em trả lời luôn. Em thấy chàng coi em như chiến hữu, coi em như em gái, như bạn, hay trêu chọc em nên lời lẽ càng ngọt ngào càng đáng…đề phòng Hai đứa em, y như hai đứa học sinh cấp 3. Vào tháng 12/2015, kết thúc dự án, em đã thương chàng hơn 5 phần trái tim….nhưng em cũng không biết tình cảm này sẽ trôi về đâu nữa.
Sau đó khoảng 2 tuần: em biết tin chàng có bạn gái các chị ạ
Theo Afamily