Thứ Sáu, 9 tháng 6, 2017

Để con gái giám đốc ôm mình ngủ 1 đêm rồi sốc khi thấy em lén kéo quần xuống rồi giơ điện thoại lên…

Nhưng đến nửa đêm thì Tùng chợt thấy phía dưới của mình nhột nhột. Mở mắt ra, Tùng sững sờ khi Hoa đang lén lút kéo quần mình xuống.

Thật ra thì ngay từ lúc mới chân ướt chân ráo bước vào công ty, Tùng đã để ý đến Hoa rồi. Nhưng biết thân phận mình chỉ là anh phó phòng kinh doanh, vị trí không được sáng láng lắm nên Tùng chẳng dám với đến Hoa. Vì Hoa không chỉ là con gái giám đốc, mà còn rất xinh đẹp, tài giỏi. Người con gái như Hoa, phải xứng đáng với một chàng trai tốt hơn, tài giỏi hơn Tùng gấp cả chục lần ấy chứ. Cho nên dù có yêu, có thích, Tùng cũng chỉ dám đứng từ xa, dõi theo từng bước chân của Hoa mà thôi.

Hoa cũng đã có người yêu rồi. Và đúng như Tùng nghĩ, Thắng, người yêu của Hoa là một người hơn Tùng rất nhiều. Gia đình bề thế, đẹp trai lồng lộng, cũng đang làm chủ một công ty. Người như thế, Tùng làm sao mà đấu đá được cơ chứ. Tùng đành mỉm cười chúc phúc cho Hoa vậy. Thế mà…

Cái gã đang ôm ấp, hôn hít cô gái chân dài nóng bỏng trong quán bar kia chẳng phải là Thắng đấy hay sao. Đáng lẽ ra giờ này Thắng phải đưa Hoa đi chơi chứ tại sao lại có mặt ở đây được. Tùng nhớ rõ là khi chiều lướt qua Hoa, có nghe Hoa hồ hởi nói với mấy cô đồng nghiệp rằng Hoa phải về nhanh sửa soạn vì tối nay Hoa có hẹn với Tùng kia mà. Chắc kế hoạch của cả hai đã thay đổi. Nhưng dù thế nào thì Thắng cũng không thể ôm ấp cô gái kia như vậy được.

Để con gái giám đốc ôm mình ngủ 1 đêm rồi sốc khi thấy em lén kéo quần xuống rồi giơ điện thoại lên…

Vì Hoa không chỉ là con gái giám đốc, mà còn rất xinh đẹp, tài giỏi. (Ảnh minh họa)

Hôm sau tới công ty, Tùng thấy Hoa có vẻ buồn buồn. Chỉ là bạn đồng nghiệp, lại là con trai, chuyện này hỏi Hoa cũng không tiện. Tùng chỉ dám đi nghe ngóng thì được biết rằng tối qua Thắng đột ngột hủy hẹn với Hoa vì có công việc gấp. Hoa buồn vì công sức chuẩn bị của mình bị lãng phí, buồn vì lâu rồi Thắng bận rộn quá, chẳng đưa Hoa đi chơi được. Tùng bắt đầu thấy nghi ngờ Thắng. Nếu Tùng không nhầm thì Thắng đã phản bội Hoa để lăng nhăng cặp kè với người con gái khác.

Hôm ấy tan làm, Tùng quyết định đến công ty Thắng theo dõi Thắng. Quả đúng như Tùng dự đoán, rời khỏi công ty, Thắng đến ngay quán bar gặp cô gái đó rồi cả hai cùng lên xe. Điểm dừng chẳng quá khó suy nghĩ, nó chính là khách sạn. Tùng chưa kịp làm gì thì Hoa đã từ đâu xuất hiện, giang tay cho Thắng hai cái bạt tai đau điếng. Cô gái đi cùng Thắng sợ hãi, núp sau Thắng tìm chỗ an toàn. Bị tát bất ngờ giữa chốn đông người, Thắng nóng mặt, định giơ tay đánh Hoa thì Tùng lao đến, giáng thẳng cho Thắng một cú đấm làm Thắng ngã dúi dụi rồi kéo tay Hoa đi khỏi đó.

Dừng lại ở chiếc ghế đá ven hồ, cơn gió mát lành thôi qua làm Tùng chấn tĩnh lại. Tùng thoáng giật mình vì không hiểu sao vừa rồi mình lại cư xử kì lạ như vậy. Quay sang Hoa, Tùng hốt hoảng khi Hoa đang rơi nước mắt. Nhìn người con gái mình yêu thương khóc, Tùng bối rối không biết phải làm gì. Đưa khăn tay của mình cho Hoa lau nước mắt, Tùng thấy tim cứ đập liên hồi.

– Người con trai tồi như vậy, em nên bỏ hắn ra khỏi tim đi. Đừng rơi nước mắt vì hắn nữa.

Tùng dồn hết can đảm để nói câu ấy với Hoa. Hoa nhìn Tùng bằng đôi mắt ngấn nước rồi:

– Cảm ơn anh đã ở bên cạnh em lúc này. Đêm nay, có thể cho em ôm anh ngủ được không? Em thực sự rất cô đơn, rất đau…

Hoa lại tiếp tục nức nở làm Tùng không đồng ý không được. Tùng chỉ biết, lúc này, nếu làm được gì cho Hoa bớt đau khổ, Tùng sẽ cố sức làm bằng được. Ngờ đâu đêm hôm đó…

Hoa cùng Tùng có uống một chút rượu vì Hoa muốn thế. Tửu lượng của Tùng hơi kém nên được vài chén đã thấy choáng rồi lăn lên giường. Hoa cũng theo Tùng lên giường, ngả đầu vào tay Tùng ngủ. Tùng thiếp đi lúc nào chẳng hay. Nhưng đến nửa đêm thì Tùng chợt thấy phía dưới của mình nhột nhột. Mở mắt ra, Tùng sững sờ khi Hoa đang lén lút kéo quần mình xuống. Tùng định bật dậy luôn hỏi Hoa lý do nhưng không biết vì tò mò hay vì lý do gì mà Tùng lại không làm như thế. Tùng giả như không biết gì để theo dõi động tĩnh tiếp theo. Và rồi, Tùng suýt la toáng lên khi Hoa giơ cái điện thoại của mình lên. Nhưng thay vì chụp ảnh như Tùng nghĩ thì Hoa lại:

– Mày à, tao quyết định rồi, tao sẽ lấy Tùng làm chồng. Mày nói đúng, Tùng là chàng trai tốt, chuyện Tùng yêu tao, tao cũng đã biết nhưng vì Thắng. Vậy mà hắn lại… Hôm nay mà không có Tùng, tao không biết giờ này mình đang làm gì, đang ở đâu nữa.

Nghe Hoa nói vậy, Tùng bật dậy khiến Hoa sững sờ:

– Em… Em biết anh thích em từ lâu rồi sao?

Hoa gật đầu làm Tùng bối rối. Nhưng đây có lẽ là cơ hội duy nhất của Tùng, tình yêu mà không biết đấu tranh để giành lấy thì suốt đời sẽ chẳng tìm được chân tình. Thế là Tùng quấn chăn vào người cho đỡ lộ liễu, đến đến bên cạnh Hoa, nhìn thẳng vào mắt Hoa:

– Em đồng ý cho anh cơ hội nhé! Anh biết mình không giỏi như người cũ của em nhưng anh sẽ không để em phải rơi nước mắt thêm lần nào nữa.

Hoa ôm lấy Tùng mà khóc. Khóc không phải vì đau khổ mà vì cảm động. Có lẽ đây mới là chân tình mà Hoa tìm kiếm. Còn Tùng, Tùng mỉm cười hạnh phúc, sự chân thành của Tùng cuối cùng cũng được đền đáp rồi.

Theo Phunutoday

Related Posts: