Tôi tự hỏi, mình có phải là thằng đốn mạt hay không? Tôi muốn có tình cảm từ em, hay tham lam muốn chiếm hữu cơ thể em?
Đó là câu hỏi tôi trăn trở nhiều nhất khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau.
Đêm qua, đã xảy ra chuyện đó, là tôi chủ động đưa em đến đây, là tôi đưa em lên giuờng, biến em thành nguời đàn bà của tôi. Còn em, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, ko nhận thức đuợc bản thân mình là một con thỏ non bị một con sói dày vò. Em đã trở thành đàn bà truớc khi đến với tôi đêm qua, tôi ko bận tâm về điều đó, điều quan trọng nhất là em đã là của tôi, cơ thể em, tôi đã đuợc khám phá.
Tôi dậy rót một cốc nuớc, làm một hơi thật sạch, trên giuờng, em quấn tròn trong chiếc chăn trắng tinh, ngủ một giấc ngon lành, tôi tự hỏi ko biết khi tỉnh dậy, em sẽ phản ứng thế nào? Dĩ nhiên là sẽ rất hoảng sợ, nhưng mức độ nào thì tôi ko đóan đuợc. Tôi gọi đồ ăn sáng truớc, qua một đem hao tổn sức lực, bụng dạ giờ đói meo.
Buớc từ phòng tắm ra, tôi thấy em đang ngồi trên giuờng, ngơ ngác nhìn xung quanh, khi thấy tôi, em sợ hãi lùi hẳn vào góc tuờng. Trên nguời tôi choàng duy nhất một cái khăn tắm.
Tôi vội vàng giải thích:
– Anh xin lỗi, lẽ ra tối qua anh không nên đưa em đi bar, ko cho em uống ruợu tới mức say không biết gì. Là anh đưa em đến đây và chuyện đó….
Trúc vẫn còn hoảng sợ, tuy em ko khóc bù lu bù loa lên như những đứa con gái khác, nhưng rõ ràng là em đang rất hoang mang ko biết phải xử sự như thế nào. Em lật đật mặc lại quần áo. Mãi sau em mới lên tiếng chào tôi, toan bỏ về truớc, nhưng tôi níu tay em lại
– Em nói gì đi, sao em cứ im lặng như thế? Anh lo lắng đấy em biết không?
– Chuyện xảy ra như thế này là chuyện cả hai không mong múôn, anh từ giờ đừng để tâm nữa. Quên đi, coi như không có tối qua, em về đây.
– Sao em lại nói như vậy anh không hề có ý múôn xảy ra tình một đêm với em. Chỉ là anh uống hơi nhiều, sẵn lại có cảm tình với em nên mới khiến chuyện đó xảy ra. Anh hòan tòan muốn nghiêm túc với em. Em đừng hiểu lầm.
– Là em tự làm tự chịu, anh ko cần phải áy náy về chuyện này, anh đâu có ép em uống. Em không muốn trách móc ai trong sự việc lần này cả.
– Hay em ở lại ăn bữa sáng rồi về, anh gọi món rồi
– Em không múôn ăn, em muốn về nhà nghỉ ngơi. Hôm nay em xin nghỉ một buổi, đuợc không?
– Đuợccc! Em mệt thì em cứ nghỉ đi, chờ anh chút, anh đưa em về.
– Không cần, em tự về đuợc.
Trúc buớc nhanh ra ngòai, bỏ lại mình tôi chơ vơ đứng bên trong. Không biết em nghĩ gì về tôi nữa? Tại sao em lại ko có động thái nào khiển trách tôi. Hay chí ít, tôi thấy em dù hơi hoảng sợ những vẫn rất bình thản đón nhận. Con nguời em thật khó hiểu.
Tôi không ăn sãng vội thay quần áo định tới công ty luôn. Nhưng ra đến xe thì tôi lại phát hiện ra em để quên túi xách trên xe từ tối qua. Tôi quýêt định mang sang trả lại em.
Tôi vừa đến nơi thì thấy Tùng đang đứng trứơc cổng nhà em, không biết hai nguời họ nói gì, mà tình hình có vẻ rất căng thẳng. Tôi xuống xe, tiến lại gần chỗ hai nguời. Tùng đang chất vấn cả đêm hôm qua Trúc đi đâu? Có thể cậu ta đã chờ em cả đêm ở cổng. Nhân cơ hội tốt, tôi cầm túi xách trao trả cho Trúc ngay trứơc mắt Tùng.
– Của em này, anh ra xe thì phát hiện em để quên. Tiện anh mang qua cho em luôn.
Khỏi phải nói, Tùng ngạc nhiên cỡ nào, từ ngạc nhiên chuyển sang phẫn nộ, gã quay qua hỏi Trúc.
– Đừng nói với anh là đêm qua em ở cùng hắn, em nói đi, không phải đúng không?
Hắn vừa nói, vừa lay mạnh vai em, em mệt mỏi nhìn đi chỗ khác. Không thiết tha trả lời câu hỏi. Tôi sót ruột đẩy cậu ta ra
– Bỏ cô ấy ra, cậu làm cô ấy đau đấy biết không?
– Thằng khốn này, là mày bày trò đúng không? Là mày ép cô ấy! Tao phải đánh chết mày.
Nói dứt lời, hắn định cho tôi một nắm đấm, nhưng tôi nhanh tay đỡ đuợc.
– Đủ rồi, anh muốn biết câu trả lời đúng không? Phải, tối qua em đi chơi cùng anh Bình, là em tự nguyện đi với anh ấy, ko ai ép em cả, anh hài lòng chưa?
Gã duờng như không tin, môi run run…
– Trúc, em nói lại một lần nữa xem.
– Em và anh ấy đi bar, uống ruợu…. Sau đó…
– Em điên sao hả Trúc. Em nghĩ gì mà em lại đi với hắn, em biết bao nhiêu về con nguời hắn. Tại sao em lại…..
– Vậy còn anh? Anh biết bao nhiêu về nguời con gái kia? Anh có biết tên cô ta ko? Tại sao anh lên giuờng với cô ta?
Gã lắp bắp phân trần
– Là do anh say nên anh mới làm vậy…
– Em cũng say như anh đấy, có gì khác nhau sao?
– Em…. Em thay đổi nhiều quá, truớc đây em đâu có buông thả như vậy?
Truớc thái độ lạnh lùng của Trúc, Tùng bất lực ko biết nên nói gì. Tôi đứng nhìn hai ngừơi lời qua tiếng lại một hồi, mãi sau mới lên tiếng.
– Chuyện xảy ra đêm qua, cậu cũng đã rõ, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, cậu ko cần lo. Cô ấy ko muốn gặp cậu, từ nay đừng làm phiền cô ấy nữa.
– Bình,mày quá xảo trá, tao không thể để cô ấy rơi vào tay mày đuợc. Dù chết tao cũng phải đấu với mày.
Trúc không nói không rằng, em bỏ vào nhà truớc. Tôi nói với Tùng
– Tôi đang chờ xem cậu làm gì đuợc tôi. Sao? Cảm giác của kẻ thất bại như thế nào nhỉ? Cứ từ từ mà tận huởng đi.
Tôi cuời hả hê, buớc lên xe quay về công ty, nhìn qua gương chiếu hậu, tôi thấy cậu ta ném tòan bộ căm phẫn vào xe của tôi. Tôi nghĩ thầm có khi nào gã điên lên, tìm cách giết tôi không?
Những ngày sau đó, Trúc quay trở lại làm việc như bình thường, duờng như em quên mất những chuyện đã xảy ra đêm hôm ấy với tôi. Tiếp xúc với tôi qua công việc, em ko hề có thái độ gì khác. Tôi thấy lạ, làm sao mà em có thể cân bằng lại cảm xúc nhanh như thế. Hay em đã suy nghĩ lại, có khi nào em quay lại với Tùng. Tôi run lên vì cái giả thuyết đấy.
Bẵng đi gần một tháng, mọi việc vẫn đâu vào đó, mọi thứ vẫn diễn ra bình thuờng. Công việc vẫn trôi theo dòng chảy. Tôi có nhờ nguời theo dõi hành tung của Tùng, thi thỏang hắn có tới gặp Trúc nhưng cô ấy hầu như không chào đón. Có lẽ cô ấy đã sớm muốn rũ bỏ. Tôi tạm yên tâm, ít ra thì cũng ko cần lo Trúc sẽ quay lại với hắn.
Rồi một sự cố xảy ra…
Hôm ấy tôi và Trúc đi gặp gỡ khách hàng, buớc từ trên xe xúông, đi đuờng vài bứơc bỗng dưng em ngã ra đất. Tôi vội vàng bế em vào một góc, day thái duơng, bấm huyệt nhân trung mãi sau em mới mở mắt. Giờ nhìn kĩ tôi mới phát hiện ra, mấy ngày nay em gầy rộc đi. Mặt mũi lúc nào cũng bơ phờ. Tôi lo lắng hỏi
– Em thấy thế nào? Đỡ hơn chưa?
– Em không sao, chỉ là bị hạ đừơng huyết thôi. Anh mua gìum em ly trà gừng, em uống vào sẽ đỡ hơn.
Tôi lật đật chạy đi mua, quay lại đã thấy em tựa lưng vào tuờng ngủ một giấc ngon lành, tôi gọi em dậy, cốc trà gừng nghi ngút khói chanh chóng vơi đi. Mặt mũi em hồng hào hơn.
Tôi xót xa nói
– Dạo này việc nhiều, em chú ý ăn uống cho tốt. Đừng để cơ thể suy nhuợc. Anh xót ruột lắm.
– Em biết rồi, mình vào gặp khách đi kẻo họ đợi.
Trên đuờng về, tôi tự ý rẽ vào một phòng khám tư. Không hiểu sao tôi lại quýêt định như thế. Em ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi bảo tôi ko yên tâm, cứ phải để em khám một cái cho chắc ăn.
Tôi ngồi ở ghế chờ, gần nửa tiếng trôi qua, không biết khám gì mà lâu thế. Lát sau em buớc ra, tay cầm tờ kết quả. Giờ mới nhìn kĩ, em đi từ trong phòng siêu âm ra, không lẽ….
Em run rẩy nhìn tôi, tôi lấy tờ kết quả trên tay em. Kết lụân : phôi thai 5w4d.
Tôi lắp bắp hỏi lại
– nghĩa là…..
Nuớc mắt em giàn giụa, em khẽ cúi đầu thay cho câu trả lời.
Tôi vỗ nhẹ lên vai em
– Không sao không sao, anh sẽ cứoi em, anh mong ngày này lâu lắm rồi. Nó là con anh, anh sẽ lo cho cả em và con.
– Nhưng em chưa sẵn sàng…
– Rồi sẽ ổn thôi. Rồi em sẽ được làm mẹ, anh đuợc làm cha. Chúng ta sẽ có một mái ấm hạnh phúc. Quên những chuyện cũ đi. Giờ em nên nhớ trong bụng em đang có một em bé. Em biết không??? Làm gì cũng phải cẩn thận.
Thế đấy, tôi bất ngờ đuợc làm cha sau đêm hôm ấy. Trúc đã gặp trở ngại tâm lý mất mấy hôm, là tôi đã đả thông tư tuởng cho em, dần dần, em cũng bình tĩnh để đối diện với sự thật. Em ko còn ủ rũ nữa, thay vào đó là thái độ tích cực hơn. Tôi tìm hiểu thông tin về bà bầu, mua những thứ tốt cho em bé để em tẩm bổ. Tôi nghĩ đến chuyện đưa em về ra mắt mẹ. Nếu biết sắp có cháu, ắt hẳn mẹ tôi sẽ mừng lắm.
Tôi lập tức có kế họac đưa Trúc về ra mắt mẹ. Trải qua biết bao chuyện, dùng bao nhiêu cách, cuối cùng thì tôi và em cũng có một cái kết viên mãn. Tôi vô cùng hạnh phúc và trông chờ cái ngày trọng đại ấy sẽ diễn ra.
Mẹ tôi sau khi nghe về gia cảnh của em, bà không hài lòng cho lắm. Tôi biết, truớc gìơ bà luôn cầu tòan, cho rằng nguời như tôi chí ít phải lấy nguời đàn bà có gia thế tuơng xứng. Nhưng hạnh phúc cả đời của tôi, phải là do tôi chọn lựa, câu chuyện đến hồi gay cấn khi tôi thông báo Trúc đã có thai với tôi. Nhưng, trái với những gì tôi suy nghĩ, bà không hề tỏ ra vui vẻ chút nào. Bà bảo
– Nó là cấp duới của anh, rồi lại có thai với anh, thế anh có nghĩ là nó cố tình không? Nó thấy gia đình mình ko khác gì cái chĩnh gạo, nên nó gài anh, để anh buộc phải lấy nó?
– Mẹ nói thế mà nghe đuợc à? Là con theo đuổi cô ấy, chứ cô ấy có tiếp cận con truớc đâu. Mà mẹ làm như ai cũng là đứa tham lam ham vật chất vậy, cô ấy ko phải là nguời như thế.
– Thế làm thế nào mà nó có bầu đc. Nó ko đồng ý lên giuờng với anh, tự dưng nó có thai chắc.
– Chuyện dài dòng lắm, tóm lại con muốn cuới cô ấy, mẹ đừng có ngăn cản con. Mà truớc đây, mẹ nói mong con cứơi vợ để mẹ có cháu nội kia mà. Sao giờ lại thay đổi chóng mặt như thế.
Mẹ tôi gạt phăng, bà nói
– Trứơc đây là trứơc đây. Tôi muốn có cháu đuờng đừơng chính chính chứ ko phải thể lọai rơi vãi ngòai kia. Lại còn ko chắc có phải cháu mình hay ko.
– Mẹ nói linh tinh cái gì thế? Đứa bé chắc chắn là con của con, là cháu của mẹ, nói tóm lại, con đã quýêt rồi. Con chỉ báo với mẹ như vậy thôi. Cuối tuần này con dẫn cô ấy về đây. Rồi xem ngày cuới luôn thể.
Mẹ tôi không đáp, có lẽ trong lòng bà vẫn chưa thể chấp nhận. Nhưng tôi mặc kệ, tôi bỏ lên phòng truớc.
Thấm thóat cũng đến cuối tuần, tôi đưa Trúc về nhà. Em có phần sợ hãi, e dè, em nói em chưa chuẩn bị tinh thần. Tôi trấn an
– Không sao đâu, có anh rồi, em đừng lo.
Theo Afamily