Thứ Bảy, 10 tháng 6, 2017

Nếu được chọn lại em có lấy anh không – Phần 6

Tùng quả là một gã lỳ lợm, hắn ta đứng nguyên cả một ngày truớc cổng công ty, mỏi chân thì lại ngồi sang quán trà đá bên kia đừơng nhìn chằm chằm vào tòa nhà tôi đang đứng, thi thoảng tôi có nhắc với Trúc rằng hắn vẫn chờ em ở đó, nhưng em duờng như không tỏ ra bận tâm.

Có lẽ lòng em giờ này đang ngổn ngang những suy nghĩ. Khó lòng để biết giờ em đang nghĩ gì. Còn Tùng, sở dĩ không đuợc phép buớc vào trong là vì tôi đã dặn bác bảo vệ như thế. Cho nên, cậu ta chỉ có thể bất lực đứng bên duới trông lên mà thôi. Thật đáng thuơng!

Chiều, tôi đánh xe đi ngang qua chỗ Tùng đứng. Tôi cho dừng xe lại, hất hàm hỏi

– Cậu đứng đây cả ngày, ko thấy mệt sao?

Hắn nhìn tôi vẻ mặt rất hằn học và chứa đầy thù hận. Thậm chí còn ko đáp lại câu hỏi của tôi.

– Khoan đã, hình như tôi ko làm gì đắc tội với cậu, cậu tỏ thái độ ấy với tôi là có ý gì?

Gã hình như hơi mất bình tĩnh, vội lao vào túm cổ áo tôi qua lớp kính xe vừa hạ xúông. Cái siết cổ áo rất chặt, tôi phải khó khăn lắm mới giật đc tay cậu ta ra. Còn gã, gã rít một hơi thật dài, phẫn nộ gằn gịong

– Mày giỏi lắm, mày đóng kịch truớc mặt bao nhiêu nguời, ngay cả Trúc cũng bị mày lừa, là tao ngu nên mới chui đầu vào công ty rác ruởi này củ nhà mày.

Tôi điên tiết, mở cửa xe buớc đến, tôi gần như mất bình tĩnh, hắn dám nói cái công ty tâm huyết của bố tôi là rác ruởi. Tôi tóm cổ áo hắn, đẩy lùi ra phía sau. Đúng lúc nhân viên từ bên trong lũ luợt phóng xe máy qua. Ai nhìn thấy hắn cũng dành cho hắn cái nhìn khinh mịêt. Tôi đành buông cổ áo hắn ra, chờ cho bọn họ đi hết.

Tùng tiếp tục nhìn tôi như muốn ăn tuơi nuốt sống.

– Tao quên mất, trứoc đây mày từng múôn theo đuổi Trúc. Mấy năm sau, mày giả nhân giả nghĩa muốn gíup đỡ tao và Trúc. Nhưng thật sự, mục đích của mày là muốn dìm chết tao. Rồi nhân cơ hội lấy lòng cô ấy.

– Đúng, truớc đây tôi đã từng thích Trúc, kể cả bây giờ cũng vậy. Nhưng những việc cậu đang phải gánh, dù có nhảy xuống sông cũng rửa không hết tội.

Gã hét lên:

– Nhưng tao không làm chuỵên đó. Tại sao tao lại phải chịu trách nhiệm? Chính là mày đã giở trò. Chính mày đã hãm hại tao.

Nếu được chọn lại em có lấy anh không – Phần 6

– Chuyện đó không còn quan trọng nữa đâu anh bạn à. Quan trọng là mọi nguời tin là cậu làm, chứng cớ rành rành. Cậu không thể minh oan đuợc đâu.

– Thằng chó! Tùng gầm lên.

Tôi chao đảo sau cú đấm của Tùng, hắn như một con thú điên lao vào tôi, mặc cho tôi ra sức chống trả.

– Anh Tùng, mau bỏ anh Bình ra. May quá, Trúc xuất hiện quá kịp thời, đủ để chứng kiến cảnh Tùng thuợng cẳng chân hạ cẳng tay với tôi. Lời nói của Trúc đối với hắn quả là vẫn còn công hịêu, hắn lập tức buông tôi ra. Sau đó chạy về phía Trúc, tha thiết van xin Trúc nghe hắn giải thích. Khoé mịêng tôi hơi rớm máu, khốn khiếp thật. Nếu đây ko phải ở truớc cổng công ty thì thằng này đã nhừ đòn với tôi rồi.

– Tại sao mấy hôm nay em không nghe máy, cũng ko chịu gặp anh, anh đã làm gì sai?

– Em không còn gì để nói với anh nữa. Từ giờ đừng đến tìm em, anh để em yên đi. Chuyện của anh khiến em mệt mỏi lắm rồi. Em không muốn nghĩ thêm nữa.

– Trúc à, em tin anh đi, anh không hề bán bán thiết kế đó cho ai cả. Số tiền trong tài khỏan tại sao có anh cũng ko biết. Tất cả là do thằng khốn này làm, em phải tin anh.

Gã chỉ tay vào mặt tôi. Nhưng tôi mặc kệ ko thèm chấp nhất. Để xem ai sẽ tin hắn đây.

Trúc cuời nhạt, em khoanh tay nhìn thẳng vào mặt gã.

– Anh Tùng, con nguời của anh trứơc giờ luôn biết đâu là giới hạn, nhưng sự việc lần này xảy ra thì đã đủ để chứng minh rằng em nhìn nhầm, con nguời anh biết sai ko biết sửa, liên tiếp mắc sai lầm. Rồi anh ung dung đổ lỗi lên nguời khác một cách vô lý. Anh Bình là giám đốc của cty, ko lẽ anh ấy tự lấy dây buộc vào cổ mình ư? Anh ấy làm thế để đuợc gì?

– Là hắn muốn đối phó với anh, em phải tin anh, tòan bộ lời anh nói đều là sự thật. Thật sự hắn ta nhận anh vào làm ko phải vì muốn gíup đỡ anh, là hắn muốn đẩy anh vào chỗ chết.

– Em đã rất muốn tin anh, nhưng sau những lần ấy, em lại càng thất vọng. Anh ko những phản bội lại công ty, mà còn phản bội lại ý tốt của anh ấy. Còn nữa, chính anh đã giết chết tình yêu của chúng mình rồi.

Tôi lại gần, nắm lấy cánh tay Trúc, cơ thể em đang run lên vì bật khóc. Tùng vẫn lơ ngơ ko hiểu chuỵên gì.

– Chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện tình cảm của chúng mình chứ?

Tôi lên tiếng

– Đuơng nhiên chuyện này ko liên quan, nhưng chuyện cậu vào khách sạn với một cô gái khác và còn chơi ma túy. Hai lý do ấy đã đủ để khiến Trúc đau lòng chưa? Bản thân cậu hiểu rõ , bố của cô ấy chết vì lý do gì, vậy mà cậu ko biết đuờng mà tránh, đằng này, cậu lao vào chơi mấy thứ chết nguời đó. Thử hỏi, cậu bảo tRúc phải tin cậu thế nào đây?

Hắn lúc này mới chịu im miệng, lắp bắp thanh minh thanh nga, nhưng Trúc ko còn đủ bình tĩnh để nghe hắn giải thích nữa. Em lùi lại mấy buớc, lắc đầu, tràn đầy sự thất vọng.

– Em hỏi anh, anh chỉ cần trả lời ” đúng” hay ” sai”

Chuyện anh đi cùng cô gái khác vào khách sạn có đúng không? Là anh chơi đá có đúng không?

Gã biết mình ko thể chối đuợc, nên im lặng vài giây, hắn khó khăn để lên tiếng thừa nhận.

– Đúng, nhưng mà em phải nghe anh giải thích.

– Thôi, nhiêu đó là đủ rồi. Em ko cần nghe thêm nữa. Anh Tùng à, em rất thất vọng về anh. Mấy năm qua chúng ta đã hạnh phúc như thế não còn tính đến cả chuyện đám cuới. Hết… Hết… Thật rồi, mình…. Chia tay đi!!!

Tôi khá bất ngờ khi Trúc nói ra điều này. Không thể tin đuợc là cô ấy có thể tuyệt tình như thế. Đàn bà khi bị đàn ông làm tổn thương, chẳng lẽ lại dứt bỏ hết như thế hay sao? Tận cùng của đau khổ, nguời ta sẵn sàng quăng hết tất cả.???

– Em nói sao? Em nói chia tay là chia tay à? Em có biết là mình yêu nhau bao lâu rồi không? Tại sao em ko chịu tha thứ cho anh?

– Em có thể tha thứ chuyện anh lên giuờng vs nguời phụ nữ khác nhưng em sẽ ko tha thứ khi anh đụng đến đá dù chỉ một lần. Xin lỗi, em ko đủ bao dung như vậy. Anh về đi.

Trúc xoay vai buớc đi, em lên xe máy, lao thẳng đi, hòa vào dòng nguời đông đúc, mặc cho Tùng níu kéo cỡ nào.

Lúc này, tôi đuợc dịp cuời hả hê, dù tôi có đấm trả hắn 10 cú thì cảm giác vui suớng thỏa mãn cũng ko thể bằng lúc này.

– Game over, cậu thua rồi!!

– Mày bỉ ổi lắm, để xem mày duơng duơng tự đắc đuợc bao lâu. Nhất định Trúc sẽ thấy rõ bộ mặt đểu giả của mày.

– Ồ, vậy sao, tôi đang chờ đấy!!!!

Nói đọan, tôi ung dung buớc lên xe, bỏ lại một gã ngốc ngếch đang tự đấm tay vào cột điện. Suy cho cùng, cậu ta ko phải là đối thủ của tôi.

Dù sao cậu ta cũng mãi chỉ là một thằng nhóc khờ dại mà thôi.

Tối đó tôi đích thân đi tìm Trúc. Tôi biết sau chuyện em nói chia tay với Tùng chiều nay, thì giờ này em đang rất suy sụp. Để nói ra những lời nói đó, hẳn là em rất đau lòng.

Tôi tìm đến nhà em, đèn bên trong tối om, nhưng ngó vào cái khóa cổng thì ko thấy khóa trái. Có lẽ em đang ở trong nhà. Trời tối thui sao em không bật điện?

Tôi đánh liều mở cửa buớc vào. Bên trong tối om, tôi dùng địên thọai làm đèn pin, miệng gọi tên Trúc, dò dẫm buớc vào trong. Mày mò một lúc, tôi tìm đuợc cái công tắc điện, tôi bật đèn, trả lại ánh sáng cho căn phòng. Trúc ngồi lặng lẽ ở ghế, co hai đầu gối lên và úp mặt vào đó, từ đầu đến cúôi đều không thấy em lên tiếng. Tôi bạo dạn lại gần , đặt một bàn tay lên vai em. Em nguớc đôi mắt đỏ, ngấn nuớc nhìn tôi, mái tóc rối tung bết vào mặt. Nhìn em mà lòng tôi quặn lên đau đớn. Tình yêu mà em dành cho Tùng nhiều hơn những gì tôi nghĩ, trong lòng tôi trào dâng cảm giác ghen tị. Lịêu có bao giờ tôi nhận đc thứ tình yêu này từ em?

– Em ở nhà sao ko bật đèn? Anh gọi sao em không lên tiếng?

– Tùng đến tìm em, em ko có cách nào cả.

– Dù sao em cũng đã nói rõ với cậu ta rồi mà. Em cần gì phải trốn chạy như thế. Trong công việc em quýêt đóan bao nhiêu, sao với tình cảm em lại yếu đuối như thế chứ?

– Vì anh ấy là nguời đầu tiên mà em yêu. Là nguời đầu tiên em hết lòng hết dạ. Với ai cũng thế thôi. Anh cũng đã từng yêu, lẽ nào anh ko hiểu.

Tôi im lặng vì ko bíêt nên trả lời thế nào, truớc giờ tôi có yêu ai thật lòng đâu, lên gjuờng vài bữa chán thì đuờng ai nấy đi. Ko ràng buộc, ko mất thời gian.

– Sao anh đến đây?

– Anh lo lắng cho em nên mới đến tận đây, nhìn thấy em như thế này anh buồn lắm, anh làm sao có thể yên tâm đuợc.

– Em không sao đâu. Anh đừng lo.

Thở dài, tôi nắm hờ lấy tay em, mặt đối mặt, tôi ồn tồn dùng lời nói an ủi em

– Nếu bùôn quá thì cứ khóc một lần cho thỏa, nhưng ngày mai nhất định ko đuợc ủ rũ nữa. Làm sao anh có thể làm việc đuợc khi mà đầu óc lúc nào cũng lo lắng cho em cơ chứ.

Trúc ngẩn nguời sau câu nói của tôi. Em bật cuời, đứng dậy, lảng tránh cái nhìn tha thiết từ phía tôi. Tôi tiếp lời.

– Anh không muốn nói chuyện tình cảm của mình vào lúc này, nhưng anh muốn em biết, phía sau em luôn có nguời lo lắng cho em, quan tâm em. Vậy nên em đừng làm nguời đó phải hao tổn tâm trí vì em nhiều như thế. Có đuợc không?

Trúc không trả lời, phần vì bối rối, phần vì ko biết nên phản ứng thế nào.

tôi chuyển đề tài ngay sau đó.

– Ây, anh thấy không khí trong này không ổn, hay là mình ra ngòai đi ăn cái gì đi, thay đổi không khí một chút, tâm trạng sẽ tốt hơn đấy. Em vẫn chưa ăn gì mà, em thay đồ đi, anh ra ngòai đợi. Phân vân một lát cuối cùng em cũng chấp nhận đi ăn cùng tôi.

Chúng tôi lang thang trên đuờng, ghé tạm một quá ăn vặt, nhưng hình như chỉ mình tôi ngồi ăn, còn em thì thẫn thờ như nguời mất hồn. Mặc cho tôi hối thúc thế nào, em cũng ko thèm động đũa. Em nói em ăn ko thấy ngon mịêng. Tôi đành chịu,ko biết phải làm gì hơn.

Hơn 9h tối, tôi lái xe định đưa em về, ngồi trong xe, em im lặng không nói gì. Tay cầm cái điện thọai đã tắt nguồn, nâng lên rồi lại hạ xuống. Tôi bảo.

– Em lo lắng thì gọi cho cậu ta một cuộc. Có thể giờ này cậu ta đang chờ em ở nhà đó.

– Không, em có chuyện gì để nói đâu, anh chở em di dạo một lát có đuợc không? Em chưa muốn về nhà lúc này.

Tôi chợt nảy ra một ý tuởng rất hay ho.

– Em đi Bar bao giờ chưa?

Em lắc đầu, tôi gợi ý ngay:

– Chưa đi thì thử một lần cho biết, anh có chỗ này vui lắm, đảm bảo vào đó rồi là em hết buồn liền.

– Nhưng mà….

– Không nhưng nhị gì cả, có anh đi cùng em còn lo gì.

Chưa kịp để em suy nghĩ, tôi đã đánh xe cho chạy thẳng về hứơng quán bar. Quán này là quán quen của tôi. Ở đó có vài chiến hữu từ hồi còn là sinh viên. Tựu chung, tòan là cậu ấm cô chiêu ko có việc gì làm. Lên bar lên sàn nhảy nhót vui chơi cho qua ngày.

Có lẽ Trúc nói thật, em chưa vào đây bao giờ nên chỉ dám rụt rè buớc theo sau tôi. Nhân viên niềm nở đón tôi từ bên ngòai. Nhanh chóng chúng tôi đuợc sắp xếp một bàn bên trong góc. Nhạc sập sình, vài nguời có tí men lên nhảy nhót lung tung, chân tay khua khoắng lọan lên.

– Em uống gì? Nuớc ngọt nhé!!!!

Em gật đầu, tôi kêu nhân viên mang cho tôi chai ruợu và vài lon nuớc ngọt. Chốc chốc lại thấy em ngó nghiêng đám nguời đang hăng say nâng ly, nhún nhảy.

– Em thấy không khí ở đây thế nào?

– Cũng vui, nhưng em chưa quen

– Không sao, ngồi một lát là em bắt nhịp đựơc không khí trong này thôi. Thi thoảng buồn buồn anh lại chui vào trong này, uống vài ba ly, nhìn bọn họ nhảy múa là thấy đỡ stress hơn bao nhiêu.

Trúc mỉm cuời, khui chai nuớc ngọt lên uống một hơi. Tôi cố ý hỏi

– Truớc giờ Tùng chưa bao giờ đưa em đến những nơi như thế này à?

Nét mặt tuơi vui của em ngay lập tức chuyển qua trạng thái khác. Em lạnh nhạt nói

– Em không muốn nghĩ về anh ấy nữa.

– Ồ, xin lỗi, anh vô duyên quá. Cứ nhắc đến tên cậu ta để em lại bận lòng.

Là tôi cố tình, tôi biết bây giờ là lúc mà em yếu lòng nhất. Có đuợc em hay không, chỉ dựa vào khoảnh khắc này.

Tôi để ý, từ lúc nhắc đến Tùng, em trầm mặc hơn hẳn. Có lẽ em lại đang nhớ về hắn. Tôi ghìm nén sự ghen tuông của mình, cố tỏ ra không có chuyện gì. Đột nhiên, em đề nghị tôi cho em uống thử một ly. Đuơng nhiên là tôi chấp thuận ngay. Cơ hội này ngàn năm có một. Tôi gọi nhân viên mang thêm ly nữa, rót cho em ngay, cả hai cụng ly, em đưa rượu lên nhấp một ngụm thì nhăn mũi, chê ruợu này khó uống.

– Anh có cách, em đổ một chút nuớc ngọt vào, huơng vị sẽ khác ngay, trứoc bọn anh tòan uống thế.

Tôi tiện tay rót nuớc ngọt vào cả hai ly, đưa cho em dùng thử. Quả nhiên em khen dễ uống, không còn cảm nhận thấy mùi ruợu nữa.

Nhưng ruợu mà trộn với nuớc ngọt có ga, thì độ nặng của nó tăng lên gấp mấy lần. Tôi không dám uống nhiều, vì lát còn phải lái xe về. Nhưng Trúc thì thích thú cái thứ nuớc pha trộn này nên em uống cho đến khi say mèm thì mới thôi. Tôi phải giấu chai ruợu đi thì em mới chịu dừng lại.

Quán càng ngày càng đông. Tôi thanh tóan sau đó dìu em ra xe. Em say bí tỉ không còn biết gì. Lần đầu tiên đuợc nhìn em trong khỏang cách gần thế này, bỗng nhiên dục vọng trong con nguời tôi trỗi dậy. Tôi hôn lên môi em, ôm ghì lấy em, còn em thì say quá, ko biết gì nữa nên vô tình đáp trả lại, con mãnh thú trong nguời tôi không có cách nào để ghìm lại. Thay vì đưa em về nhà, tôi bỉ ổi chở em tới khách sạn.

Theo Afamily

Related Posts: