Thứ Bảy, 10 tháng 6, 2017

Nếu được chọn lại em có lấy anh không – Phần 5

Khi nói ra ý đồ muốn giao việc này cho công an xử lý, tôi đã đóan ra việc Trúc sẽ tìm tôi, xin tôi tha cho Tùng, và quả nhiên tôi đóan không sai.

Em. Chủ động hẹn tôi ra quán cà phê, có lẽ mấy ngày nay em suy sụp vì chuyện của Tùng, nên nhìn em rất xanh xao, mặt không có chút thần sắc nào cả. Vừa ngồi xúông ghế, em đã nóng vội đi vào vấn đề luôn. Em tha thiết mong tôi giải quýêt chuyện này bằng tình cảm, đừng để công an can thiệp, nếu không nhất định Tùng sẽ bị xử lý hình sự, trong hợp đồng giữa nguời lao động và công ty, đã có điều khỏan ấy, điều Trúc lo sợ quả không thừa. Nhưng tôi vẫn bình thản, ko phản ứng, Trúc nói gia cảnh gì Tùng rất khó khăn, Tùng là con cả, phải lo cho mẹ già và các em, nếu Tùng gặp chuỵên, họ sẽ sống ra sao. Tôi cuời, nhìn em rồi chất vấn.

– Thật ra em mới là nguời sợ Tùng gặp chuyện nhất, còn gia đình cậu ta chỉ là cái cớ!

Hình như em bị nói trúng tim đen nên ánh mắt vội lảng tránh nhìn đi huớng khác

– Cậu ta thật may mắn khi có người lo cho cậu ta đến vậy. Em biết không? Anh ghen tị với cậu ta đấy!

– Có lẽ do anh ấy nhất thời nông nổi nên mới làm ra việc sai lầm như thế. Con nguời anh ấy thế nào, em hiểu rõ nhất, anh ấy thật sự ko phải là người xấu.

– Em yên tâm đi, anh biết mình phải làm gì mà.

Trúc cảm ơn tôi rối rít rồi lật đật ra về. Tôi ngồi một mình với cốc nâu đá vừa gọi. Tự hỏi không biết mình làm thế có quá đáng không?

Từ hôm tuyên bố đủôi việc Tùng ngay ở công ty, tôi đã thuê nguời theo sát Tùng, đề phòng cậu ta tự đi điều tra đuợc những thứ mà tôi đã sắp xếp. Tình cờ, thám tử của tôi theo chân Tùng đến quán ruợu, có lẽ cậu ta suy sụp rất nhiều, cũng phải, chứng cứ rành rành ra như thế, dù có giải thích thế nào thì khó có thể nhận đc lòng tin từ kẻ khác, kể cả Trúc. Tuy Trúc là vợ sắp cuới của hắn, nhưng tôi biết em là nguời rất biết phân định sự thạat là sự thật, tình cảm là tình cảm, hai thứ đó đuợc tách bạch rất rõ ràng.

Thám tử của tôi chụp đựơc rất nhiều ảnh, cậu ta uống rất nhiều, thậm chí còn không biết tự đứng lên mà đi về. Rồi sau đó cậu ta đi theo một em chân dài vào khách sạn, tòan bộ quá trình đều đuợc chụp lại rất rõ ràng.

Tôi vui mừng vì ko ngờ mình lại vô tình quăng đuợc mẻ luới báu bở như vậy.

Tôi cất sấp ảnh vào ngăn bàn. Chủ yếu là lọat ảnh cậu ta đi vào khách sạn cùng cô gái kia, còn những bức ảnh truớc đó tôi đã đốt hết. Tôi chỉ chờ thời cơ thích hợp để Trúc nhìn thấy nó nữa là xong, lúc đó, màn kịch chính thức hạ màn.

Đôi lúc tôi tự hỏi, mình làm như vậy có quá đáng với Tùng và không công bằng với Trúc hay không? Tất cả mọi thứ, từ việc mất bản thiết kế cho đến chuyện tài khỏan của Tùng bỗng dưng có số tiền lớn như vậy là do tôi bày ra, chính tôi đã đứng đằng sau thao túng tất cả. Đuơng nhiên, tôi chẳng dại gì mà đánh mất bản thiết kệ trong hợp đồng với khách, đó chỉ là bản nháp mà thôi. Thực sự, bản thiết kế ấy chẳng có giá trị gì cả. Tôi gửi mail nặc danh cho bên đối thủ, và không ngờ họ lại tung ra bản demo y hệt, có lẽ bên đó họ đang hả hê lắm vì đánh cắp đc đứa con tinh thần của công ty tôi. Quả đúng là ấu trĩ.

Tôi đang suy nghĩ, không biết có cách gì để Trúc phát hiện ra chỗ hình chụp của Tùng một cách tình cờ và tự nhiên nhất. Tôi mà đưa cho cô ấy xem, thì tôi lại trở lên rất hèn, hơn nữa, điều này có thể khiến Trúc nghi ngờ về độ xác thực của câu chuyện.

Đúng lúc ấy, Trúc vào phòng đưa cho tôi mẫu gỗ mới nhất sắp nhập kho, yêu cầu tôi kiểm tra sau đó báo về cho thủ kho. Hôm nay em thậm chí còn xanh xao hơn mấy hôm truớc. Hình như em mới khóc, có lẽ đêm qua, thế nên tôi thấy mắt em hơi sưng, hơi thất thần. Em có biết là tôi rất đau lòng khi nhìn thấy em trong bộ dạng này hay không? Có một tia hối hận luớt ngang qua đầu, tôi đã suy nghĩ tới việc nên dừng lại. Tôi không muốn thấy em suy sụp hơn nữa. Nhưng mà chuyện đã đến nuớc này, tôi làm sao có thể quay đầu lại?

– Anh kiểm tra giúp em, có vấn đề gì để em báo luôn cho bên xuất hàng.

Tôi chống tay lên bàn, thận trọng dò hỏi em:

– Đêm qua em khóc đấy à? Có biết nhìn em hôm nay rất khó coi không?

Em bối rối đưa tay lên che mắt, mịêng luôn khẳng định không có gì. Nhưng tâm can em đã bị tôi nhìn thấu rồi, sao có thể gạt tôi.

– Em đừng giấu anh, lại chuyện liên quan đến Tùng đúng không?

Em im lặng không trả lời. Tôi tíêp tục tấn công

– Chuyện này có lẽ đã khiến cho cậu ta nhận đuợc những đả kích rất lớn. Và thái độ ko muốn gặp gỡ ai cũng là phản ứng bình thuờng của con nguời. Nhất là em, có lẽ cậu ta cảm thấy có lỗi với em, nên nếu cậu ta không muốn gặp em thì em cũng nên để cậu ta có khoảng không gian một mình, suy nghĩ về tất cả. Khi nào cậu ta thông suốt, nhất định cậu ta sẽ gặp em thôi.

– Sao anh biết Tùng không múôn gặp em?

Nếu được chọn lại em có lấy anh không – Phần 5

– Đơn giản, vì anh cũng là đàn ông, nên anh hiểu, đàn ông rất tự cao tự đại, khi mắc phải sai lầm thì rất dễ tự ti, có xu huớng không dám đối diện.

Mắt em bùôn ruời ruợi, giãi bày tâm sự với tôi.

– Mấy ngày nay em rất lo cho anh ấy. Anh ấy không nghe điện thọai, em đến nhà tìm thì lần nào cũng không gặp. Em không biết bây giờ anh ấy đang nghĩ gì? Anh ấy định làm gì?

– Cậu ta sẽ không sao đâu, buồn thì tìm mấy chỗ đông vui để chơi, vài ngày là sẽ lấy lại tinh thần thôi.

Tôi vừa nói, vừa vớ con dao cạo gỗ tên bàn, tỉ mẩn kiểm tra vân gỗ. Không may con dao lệch huớng, cứa vào ngón tay cái, chảy máu, máu thấm xuống tấm gỗ. Trúc hốt hoảng nắm chặt lấy ngón tay tôi, hoảng lọan đi tìm bông băng. Lúc này tôi đang ngồi ở ghế sopha đối diện với bàn làm vịêc. Tôi cừơi, nói rằng vết cắt bé như thế này, không có vấn đề gì. Nhưng em nhất quýêt đi tìm miếng dán urgo cho bằng được. Tôi hồi hộp chờ đợi, không biết em có lục ngăn kéo của tôi và tình cờ phát hịên ra những thứ cần thấy hay không?

Quả thực, sau khi kéo mấy ngăn khác không thấy miếng dán, em đã đụng phải ngăn kéo chứa mấy bức ảnh kia. Tôi căn thời gian, vừa để em kịp nhìn thấy nguời trong bức ảnh đầu tiên, em ngỡ ngàng thò tay vào nhấc sấp ảnh lên, tôi lao đến ngăn cản” Đừng động vào thứ ấy”

Nhưng tay em vẫn không dừng lại, em đã kịp cầm gần hết số ảnh ấy lên. Tôi giật từ tay em thật mạnh.

– Em ra ngòai đi, anh kiểm tra mẫu xong rồi. Báo lại với bên xuất, chiều nay nhập kho.

Em đứng trơ ra như đá, nuớc mắt lã chã rơi

– Anh đưa cho em xem. Em xin anh đấy, đưa đây cho em .

– Không có gì đâu mà em đòi xem, ảnh linh tinh thôi.

– Em nhìn thấy rồi, anh Tùng, nguời trong bức hình chính là anh ấy mà.

Chưa để tôi kịp phản ứng, em đã lao vào cứơp ảnh ra khỏi tay tôi. Tôi cứ nghĩ càng nhìn vào bằng chứng đó, em càng phải khóc to hơn. Nhưng tuyệt nhiên tôi không thấy em khóc nữa. Có phải khi nỗi đau quá lớn, thậm chí việc rơi nuớc mắt cũng trở lên khó khăn hay không?

– Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên để em nhìn thấy mấy thứ này.

– Sao anh lại có những thư này?

– Thật ra, sau hôm đuổi việc cậu ta, anh đã cho nguời theo dõi xem cậu ta có gì khả nghi hay không? Mặc dù chứng cứ rành rành nhưng anh vẫn kiên trì tìm hiểu xem thật sự có phải do cậu ta làm hay không? Dù sao anh vẫn tin cậu ta không cố ý làm ra chuyện này. Nhưng mà anh ko tìm đc chứng cứ chứng minh cậu ta vô tội. Những bức hình này là do thám tử của anh vô tình chụp lại cách đây mấy ngày. Anh không muốn nhìn thấy em đau lòng, anh đã định vứt đi. Nhưng mà….

Tay tôi máu đã ngừng chảy, tôi đặt bàn tay kia lên vai em, ra sức vỗ về

– Anh biết là chuyện này rất khó chấp nhận, nhưng có lẽ cậu ta không cố ý đâu

– Không cố ý ư? Chuyện bán bản thiết kế em đã cố tin anh ấy, nhưng còn chuyện này, mọi thứ rành rành, thử hỏi em phải tin thế nào đây? Tại sao anh ấy lại trở lên như vậy? Tại sao anh ấy lại làm thế với em?

Tôi nghe những lời trách cứ này, thấy tim mình chợt quặn lên đau đớn.

– Vậy em định làm gì?

– Em sẽ gặp anh ấy, em phải làm mọi chuyện sáng tỏ.

Nói đọan, em chào tôi rồi buớc vội ra khỏi phòng.

Một lát sau em quay lại, tự tay dán miếng dán lên vết thuơng chảy máu khi nãy. Hành động này khiến tôi ấm lòng biết bao nhiêu.

Vài ngày sau, Tùng đến tận công ty để tìm Trúc. Tôi không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo quan sát, mọi việc có vẻ đã đi theo chiều huớng xấu hơn. Cậu ta đứng lỳ ở cổng xả bủôi, còn Trúc thậm chí giờ nghỉ trưa cũng không thèm đi ăn cơm. Cô ấy cứ ngồi cắm cúi ở bàn làm việc, duờng như muốn dùng công vịêc để giết thời gian. Nhưng dù sao trên mặt em vẫn lộ rõ sự bất an.

Tôi sai cấp duới mua cho hai suất cơm, tôi mang một suất đặt ở bàn làm việc, truớc mắt em, tôi bông đùa

– Thắt cổ cũng phải chừa một chút để thở, chăm chỉ mấy cũng phải dành thời gian ăn cơm chứ thưa cô nhân viên mẫn cán.

Em cuời nhạt, nhìn vào suất cơm, mịêng cảm ơn, nhưng lại tuỵêt nhiên không thấy đả động gì, lại tiếp tục nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính. Tôi với tay tắt phụt màn hình. Lúc này em mới nguớc lên nhìn tôi.

– Em bíêt Tùng ở duới kia cả bủôi sáng, sao không xuống gặp cậu ta?

Em lạnh nhạt đáp

– Em không có chuyện gì để nói cả. Có gặp nhau cũng chỉ khiến cả hai khó ăn nói thôi.

– Có chuỵên gì à?

– Không có gì, chuỵên linh tinh thôi. Cảm ơn anh vì bữa trưa này, em xuống phòng duới ăn cơm với các cô .

Tôi nắm tay em giật lại.

– Đừng giấu anh, nếu coi anh là bạn, em cứ nói hết ra, rốt cuộc là có chuỵên gì?

Em đặt suất cơm lên bàn, ngồi phịch xuống ghế, mắt em đẫm lệ, mặc dù em khéo quay mặt đi chỗ khác, nhưng tôi đã kịp nhìn thấy.

– Hôm ấy em đã nhìn thấy anh Tùng chơi ma túy đá. Chính hôm em muốn tìm anh ấy để nói chuỵên cho ra nhẽ, mở cửa buớc vào em đã nhìn thấy anh ấy nằm dài ra đất, bên cạnh tòan ma túy. Em…. Không biết phải làm sao cả. Từ hôm ấy em không dám gặp anh ấy nữa. Em sợ lắm. Bố em cũng chết vì ma túy, em thù ghét thứ đó, tại sao anh ấy biết mà vẫn còn sa chân vào???

Em vừa nói vừa khóc nức nở. Quả thật chuyện cậu ta chơi ma túy tôi không hề nhúng tay vào. Là cậu ta tự lao vào. Nhưng nhờ đó mà tôi biết thêm về hòan cảnh gia đình em. Không ngờ em lại bất hạnh như vậy, giờ chứng kiến nguời yêu mình trở lên như vậy, cơ hồ không thể chấp nhận nổi.

– Nhưng em không thể trốn tránh mãi đuợc! Dù sao cũng phải gặp cậu ta một lần. Nếu em sợ đi một mình sẽ khó xử, thì anh sẽ đi cùng em. Đừng lo lắng quá, anh biết bây giờ em cũng đau khổ nhiều lẵm nhưng mà em phải bình tĩnh đối diện. Em ăn cơm đi, anh ra ngòai có chút vịêc.

Theo Afamily

Related Posts: