Từ xa 1 người dáng cao, đeo kính râm bước vào. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần bò đen. Khuôn mặt có nét gì đó u buồn không thể tả. Mọi người cúi đầu :
– Chào cậu chủ đã về.
– Ừ, làm việc tiếp đi.
– Vâng.
Anh ta chỉ nói duy nhất một câu như thế rồi lên phòng. Tôi không hiểu vì sao dì Năm lại thở phào nhẹ nhõm.
– Cậu chủ khó lắm sao dì ? Sao con thấy dì có vẻ lo lắng.
– Quá lo là đằng khác con ạ. Từ từ con sẽ hiểu.
– Thật sự con cũng có vẻ rất sợ. Tại sao cậu chỉ nói duy nhất 1 câu như vậy rồi lên phòng dì nhỉ ?
– Cậu là vậy đó con. Chỉ có duy nhất cô chủ mới làm cậu vui.
– Cô chủ ạ ?
– Là cô Đình Di. Em gái cậu chủ, cậu rất yêu thương cô ấy.
– Dì kể cháu nghe đi dì.
– Con bé này, bà Tám quá rồi nha.
Đình Di là em gái của cậu chủ. Cậu chủ còn có 1 cậu em trai nữa là Đình Khoa. Dì cũng không biết vì sao khoảng 3 năm nay cậu chủ rất hận bà chủ ( mẹ Đình Quân). Lúc đầu sống với nhau nhưng không biết vì sao cậu lại dọn ra ở riêng. Cậu thương cô chủ vì cô ấy là người cậu tin tưởng nhất, người hiểu cậu nhất và duy nhất ủng hộ việc cậu yêu một cô gái nghèo.
– Cô gái nghèo á dì ? Sao lại có duy nhất cô chủ ủng hộ ?
– Gia đình cậu ai cũng ngăn cấm dì còn nghe nói cô đó qua lại với đàn em của cậu và bị cậu đánh tơi tả con ạ.
– Vậy giờ cô gái đó sao rồi dì ?
– Dì nghe nói cậu chủ sai người tìm cô ấy và biết cô ấy đang học ở Sài Gòn. À mà con tên gì ? Từ sáng đến giờ cứ lo chuyện cậu chủ.
– Con tên Hải Yến.
– Hải Yến à ? Tên đẹp đó con. Quê con ở đâu ? Con lên đây học ngành gì thế ?
– Quê con ở…
– Dì Năm. Cậu chủ gọi dì lên phòng có việc.
– Cậu lên nói với cậu chủ tôi lên ngay.
Dì Năm quay sang bảo tôi
– Con về trước cũng được nhé. Tạm thời hôm nay dì chỉ con một vài cách sinh hoạt trong nhà. Mai con đến sớm, con về đây ạ.
– Ừ, về cẩn thận con ạ.
Tôi đeo balo lên và ra khỏi cổng, bất chợt có thứ gì đó khiến tôi phải quay lại, tôi nhìn lên lầu là phòng cậu chủ, tôi thấy cậu đang đứng nhìn xa xăm nhưng tại sao trong tôi luôn có gì đó cảm thấy thân quen ở cậu.
– Cậu chủ, tôi dì Năm đây.
– Dì vào đi, dạo này ở đây thế nào ?
– Dạ thưa cậu vẫn như bình thường ạ.
– Bà ấy đâu ?
– Dạ bà chủ chưa biết chuyện cậu về Việt Nam.
– Dì không được để cho bà ấy biết, trước sau gì cũng sẽ có người nói với bà ta nên dì đừng lo.
– Ý cậu là cô Thảo ?
– Là cô ta, ừ mà thằng Hiển đâu dì ?
– Cậu Hiển nói với tôi khi nào cậu về Việt Nam thì báo với cậu ấy, cậu sẽ tới.
– Dì nhắn nó dọn sang đây ở, dạo này tôi sẽ rất bận.
– Dạ cậu chủ, tôi sẽ báo lại với cậu ấy. Cậu nghỉ ngơi đi, tôi xin phép.
– À mà khoan đã, con bé lúc nãy…. ?
– Ý cậu là Hải Yến à ?
– Hải Yến ? Dì nói sao ?
– Tôi biết cậu về nhà cửa nhiều việc quá nên tôi thuê thêm người phụ giúp, con bé mới đến làm hôm nay.
– Dì giúp tôi hỏi cô ta xem cô ta quê ở đâu và tên thật là gì ?
– Có việc gì sao cậu ?
– Không có gì, dì cứ làm theo tôi.
– Dạ thưa cậu !
Một lần nữa lòng Quân lại quặn đau.
– Hải Yến ? Có phải là em không ? Anh không tin anh có thể gặp em sớm như vậy, năm xưa cũng vì bảo vệ em nên anh phải làm như thế. Em còn nhớ tới Đình Quân không ? Hay em đang hạnh phúc với người khác ở nơi nào ? Anh mong người hôm nay thật sự là em.
Tôi về phòng trọ thì Hoàng đã ra đón.
– Sao rồi, cô bác sĩ tương lai hôm nay ngày đầu đi làm cự khổ thế nào ?
– Cực khổ gì đâu mày ạ, nhà họ giàu lắm tao chỉ việc ở đó chờ cậu chủ nhà đó ra lệnh làm gì thì làm theo thôi.
– Chà, kinh thế vậy mà lương không tồi mày nhỉ ?
– Tao làm không phải vì tiền mà mày cứ như thế.
– Tao biết, tao biết lại vì tên Đình Quân chứ gì ?
Hai đứa…. Hiển gọi.
– Ngày mai chắc anh phải dọn lên công ty ngủ ở đó vì ông chủ của anh bảo anh trực ở công ty luôn nên chắc cuối tuần anh mới về một lần.
– Sao vậy anh ? Nhất thiết phải ở lại đó luôn mới được hay sao ạ ?
– Công việc mà em, anh không làm thì có việc gì để anh làm. Hai đứa cứ ở đây khi nào anh rảnh anh về liền mà, từ đây lên công ty anh làm cũng gần mà.
– Vâng, anh đi ngay bây giờ luôn ạ ?
– Ừ, anh đi nhé hai đứa, nhớ cẩn thận tối không được đi ra ngoài đường đâu đó.
– Vâng anh cũng cẩn thận.
Hôm sau tôi vẫn đến làm vì còn đang chờ ngày nhập học.
– Dì Năm, con mới đến thưa dì.
– Ừ con vào chuẩn bị cơm với dì hôm nay có thêm người đó con.
– Là ai vậy dì ?
– Là cậu……
– Dì Năm, cơm xong chưa dì ?
– Xong rồi cậu.
– Cậu chủ đang bận trên phòng, cậu dặn dì mang cơm lên chứ không xuống ăn.
– Để tôi mang lên.
– Dì có cần con mang lên giúp không ?
– Không con để dì được rồi.
Theo Afamily