Tại sao anh lại trả tiền hộ nhà tôi nhiều như vậy anh nói đi kể cả tiền viện của anh tôi nữa bây giờ đến tiền này chúng tôi không có khả năng chi trả đâu!
-Cô nói xong chưa?
-Xong rồi
-Vậy vào ăn thôi (tôi kéo tay)
-Tôi hỏi thì anh trả lời đi
-Trả lời gì trả lời rằng tôi biết nhà cô không có khả năng trả tiền
-Tại sao anh giúp nhà tôi vì tôi à (anh ta cười nhẹ)
-Tôi chỉ muốn bù đắp xứng đáng cho những gì cô…(tôi gạt)
-Tôi chỉ muốn bù đắp cho việc tôi đêm với anh à (tôi cười rồi quay đi) tôi hiểu rồi vào ăn thôi …(anh ta không nói thêm và theo tôi vào nhà)…cả bữa ăn tôi không nói câu gì còn anh tôi thì cứ mời riệu Thắng…
-Chà nhà ta có quý nhân phù trợ rồi, tôi sẽ cố gắng trả cậu
Sớm nhất có thể ok (anh tôi dơ tay bắt tay Thắng)
-Ok tôi không vội nên ông cũng đừng nghĩ nhiều quá…(anh ta nhìn sang tôi còn tôi không thèm nói câu gì bơ đi)…1 lúc sau thấy My với người yêu My sang…
My : mẹ không mang máy đi làm con gọi mãi
-Tưởng mai mới về?
My : chào các anh, em có quà cho chị đây Hạnh
Hiếu : chào mọi người
My đưa cho tôi 1 túi quà và rồi đưa cho anh tôi nữa…rồi quay sang bảo Thắng
-Ơ anh bạn chị Hạnh nữa này, bọn em vừa đi Châu Âu về không biết anh ở đây nên chưa mua quà gì cho anh (anh ta cười nhếch mép)
Hiếu : hôm nay em mời mọi người đi chơi 1 bữa mọi người thích đi đâu nào?
Đức : được đấy thím Liên cháu duyệt chàng rể này cho thím
Tôi : mọi người đi cháu vào học bài mai cháu có bài thực hành
Thím : mai thứ 7 mà học suốt không tốt đâu (tôi cười rồi đi vào trong)…anh tôi vào gọi
-Đi hát đi Hạnh
-Em không đi đâu mọi người đi đi (anh tôi vào kéo)
-Đi đi mọi người đang chờ đừng làm mất vui
Đi ra ngoài anh tôi nói
-Ôi xe Hiếu đẹp thế cho anh lái thử cái chưa lái xe sịn thế này bao giờ (phét anh lái xe Phương rồi còn gì)…rồi Huệ lên ghế trên còn Hiếu và My ngồi sau…tôi lên xe còn Thắng anh ta không vào xe…
Đức : sao thế chật quá à lên đi ngồi nép vào tí là được (anh ta cao to thế ngồi sao được)…
-Tôi có đi xe tới rồi (anh ta kéo tay tôi ra)…tôi đi xe kia cho rộng (không biết anh tôi và Hiếu trầm trồ còn tôi không biết gì về xe)…anh ta mở xe cho tôi (gì thế đã né rồi giờ lại ngồi chung)…tôi ngồi né nhìn sang bếm cửa kính…rồi ngủ thiếp đi…lại mơ tôi thấy anh ta nói gì đó…tôi mở mắt dậy thấy anh ta đang gần mặt tôi (tôi quay đi cả 2 chúng tôi đều ngại)…
-Đến nơi rồi (anh ta ngại đi xuống xe)…
Đức: này xe ông chủ đấy
-Ừ
Hiếu : siêu xe chắc giàu lắm
-Ừ (anh ta chỉ trả lời thế rồi đi vào)..vào trong hát anh tôi nhảy múa gào thét còn anh ta chỉ rót rượi uống…My kéo tôi lên song ca mới đầu là vui vui…anh ta cứ nhìn tôi chằm chằm không nói gì nhưng ánh mắt đó là sao (anh tôi thì mời rượi liên tục)…và tôi với My hát bài tiếp theo
-Em xin yêu anh trong giấc mơ, người hãy đến dù là giấc mơ dẫu biết quá ngây thơ mà lòng vẫn nhớ (đoạn này tôi hát mà chân như sắp khụy tại sao tâm trạng mình lại thế này yêu đơn phương thật khổ tâm)…
Đức : tôi và ông hát bài nhỉ
-Tùy ông thôi (anh ta cười)
Anh tôi hát mà như đọc hết đoạn lời 1 (anh tôi hát mà tôi chỉ biết ngồi ôm vai chị Huệ cười tủm…)đến đoạn Thứng không hiểu sao chúng tôi lại im
Người yêu ơi em có biết anh nhớ em nhiều lắm, từng ngày trôi qua lặng lẽ anh ước mong rằng em bên cạnh, nhưng anh lo sợ 1 điều rằng tình yêu em dành cho anh không còn như trước, anh sợ viết tên em lên trang giấy trắng rồi 1 ngày mưa nắng sẽ tàn phai, anh sợ viết tên em lên bức tường dài sợ sụp đổ rồi em tan biến mau, anh sẽ mãi dõi theo quãng đường em đi dù tình yêu phía trước vẫn còn mong manh, anh nguyện mãi yêu em đến suốt đời và khắc tên em lên trái tim này…(anh ta hát mọi người vỗ tay còn tôi không hiểu sao nước mắt lại rơi anh ta chắc yêu cô gái đó nhiều lắm)…tôi đứng dạy chạy ra ngoài…anh ta chạy theo kéo tay tôi
-Cô đi đâu thế?
-Tôi đi vệ sinh (tôi chạy vào tolet)…
Ngồi khóc nức nở như 1 đứa bị thần kinh…mày sao thế Hạnh yêu đơn phương tại sao tình yêu đầu mà tôi thích ai đó lại là tình yêu đơn phương…tôi rửa mặt rồi đi ra thấy anh ta vẫn đứng ở cửa hút thuốc…tôi giật mình rồi đi thẳng…(anh ta kéo tay tôi ra xe)
-Cô lên đi
-Đi đâu? (anh ta đẩy tôi vào rồi đóng cửa)…anh ta đèo tôi đến 1 khu mộ (nửa đêm dắt người ta vào đây làm gì không biết)…anh ta ngồi xuống rồi nói
-Ngồi xuống đi (tôi ngồi xuống)
-Đây là mộ ai vậy (tôi thấy đề tên Phạm Kiều Trinh chết ở tuổi 23)
-Đây là mộ người mà tôi yêu (tôi giật mình) hai chúng tôi cùng học và rồi yêu nhau, đã 7 năm rồi ngày tôi bị thương chính là ngày giỗ của cô ý, có lẽ tôi đã hơi vô tâm để người con gái mình yêu rời xa tôi 1 cách quá dễ dàng, cô ý đã tự tử (tôi không hiểu sao nước mắt rơi) và đến lúc cô ý chết rồi tôi mới nhận ra là tôi đã yêu người con gái này rất nhiều đến mức tôi không thể yêu ai được, đàn bà đi qua đời tôi vốn như là thứ gì đó phù phiếm tôi không có cảm giác gì (tôi đứng dậy)
Theo Afamily