Thứ Bảy, 1 tháng 7, 2017

Cái kết của người vợ ngoan – Phần 35

– “Mẹ ạ! Hôm nay Mẹ có ra cửa hiệu không ạ?”

– “À, chiều Mẹ tạt sang đó một chút”

– “Mẹ, con muốn ghé ra cửa hiệu. Ở nhà không làm gì con thấy cũng buồn Mẹ ạ!”

– “Ừ vậy thì theo Mẹ ra đó một chút. Chiều nay có Linh đến, có gì con xem cửa hiệu giúp Mẹ, Mẹ sẽ đi với Linh sang bên anh Kha”

– “Có việc gì ạ Mẹ?”

– “Là chuyện bàn giao các thứ giữa Kha và Mẹ thôi. Rồi Mẹ chuẩn bị đưa Linh về bên mình làm việc ở cửa hiệu. Con cũng sắp đi rồi, có gì con cũng chuẩn bị các công việc lâu nay con làm ở cửa hiệu để nói lại với Linh nhé. Nhưng chiều này thì chưa cần đâu, nếu con thích ra cửa hiệu thì cứ sang trông coi giúp cho Mẹ. Tối về Mẹ sẽ bàn thêm với con.”

Nàng “Dạ, Mẹ!” và lòng thấy buồn buồn. Mẹ không có gì thay đổi trong quyết định của Mẹ cả. Mọi thứ đều được chuẩn bị cho nàng đi xa. Nàng có nghĩa vụ phải đi xa vào lúc này. Mọi người đều có việc của họ, nàng cũng thế. Công việc của nàng là đi sang bên kia tập sự, làm việc và làm theo kế hoạch của Mẹ.

– “Dạ, tối nay con cũng sẽ thưa chuyện với Mẹ. Mẹ cho con thêm ý kiến Mẹ nhé!”

– “Uhm! Con soạn lại và mang theo một số sổ sách mà lâu con làm rồi chiều nay mang ra cửa hiệu cho Mẹ nhé!”

– “Dạ, con không để ở nhà đâu Mẹ. Chiều Mẹ cho con ra sớm, con soạn cho Mẹ!”

– “Nếu vậy, Mẹ cũng ra cùng con. Khoảng 2g30 ta đi nhé!”

– “Dạ, Mẹ!”

Bỗng nhiên nàng muốn gặp Linh chiều nay. Nàng sẽ nói gì với Linh nhỉ? Chưa biết được, nhưng nàng chỉ cảm thấy đây cũng là một dịp để nàng hiểu những gì mà Mẹ đang sắp đặt cho mình, và cũng phần nào đó biết về Kha nữa… Những việc liên quan đến nàng, đến nay, nàng vẫn còn rất mù mờ. Thật không vui chút nào khi mình không làm chủ được cuộc sống và công việc! Dù sao, nàng cũng phải làm theo ý Mẹ trước đã…

Nhiều ngày không đến cửa hiệu, nàng thấy mình hơi ngỡ ngàng về những đổi thay đang diễn ra ở đó. Nhân viên mới nhiều hơn, các quầy, tủ và gian hàng được cải tạo, sắp xếp lại khác trước nhiều. Tầng lầu phía trên cũng được tận dụng. Hàng mới về cũng rất nhiều, ngoài áo quần thời trang (vẫn chủ yếu là thời trang nữ), nay có thêm các kiểu giày thời trang và phụ kiện đi kèm. Các mặt hàng ở đây có thể đáp ứng cho cả những cô gái trẻ cho đến những phụ nữ trung niên. Mọi thứ đều được trưng bày rất bắt mắt. Ngay cả nàng dù đã quen nhìn thấy các cửa hàng thời trang, các trung tâm mua sắm, vậy mà vẫn thấy cửa hiệu của Mẹ thật phong phú và hấp dẫn.

Các nhân viên mới không quen nàng nên khi gặp nàng họ có vẻ bỡ ngỡ. Mẹ giới thiệu nàng với họ và nói rằng nàng sắp đi xa để tập sự, sau này trở về làm việc với họ trong cương vị quản lý. Khi đó, họ mới mỉm cười chào và hỏi thăm về nàng.

Cái kết của người vợ ngoan – Phần 35

Nàng và Mẹ đi lên lầu trên, rồi vào căn phòng làm việc mà trước đây cả hai đã cùng tiếp Mr Cho. Mẹ bảo nàng lấy các sổ sách mà lâu nay nàng đã trông coi, giao lại chìa khóa tủ và chuẩn bị cho cuộc bàn giao công việc sắp tới giữa nàng và Linh, người sẽ về làm việc phụ Mẹ trong thời gian nàng đi tu nghiệp. Nàng vâng lời làm theo và chuẩn bị mọi việc theo ý Mẹ. Có một chút xao xuyến khi nàng khóa tủ và trao lại chìa khóa cho Mẹ. Những sổ sách lâu nay nàng trông coi nay sẽ phải chuyển lại cho người khác. Tất cả những vật ấy đối với nàng có nhiều kỷ niệm thật khó phai. Nhìn chúng, nàng nhớ lại cái thuở ban đầu khi nàng mới về làm dâu, được Mẹ uốn nắn, dạy bảo và chỉ việc. Hôm nay, nàng phải tạm biệt chúng!

Khoảng 3 giờ trưa, Linh ghé đến cửa hiệu. Cô gái trẻ trong bộ đầm cách điệu, khác hẳn trang phục đầm vest quen thuộc khi ở công ty của Kha, bước vào phòng làm việc để gặp Mẹ và nàng lúc đó đang ngồi đợi. Linh gật đầu chào: “Cháu chào cô! Em chào chị! Dạ cháu sẵn sàng rồi ạ!”. Linh quay sang nói với Mẹ để báo rằng cô ấy sẵn sàng đi với Mẹ sang công ty của Kha. Mẹ bảo nàng: “Con ở đây trông cửa hiệu nhé! Chốc nữa xong việc Mẹ sẽ về lại đây!”. Rồi Mẹ đi cùng Linh bước xuống cầu thang xuống tầng dưới. Nàng nhân dịp gặp Linh cũng đến gần cô ấy hỏi thăm:

– “Linh khỏe chứ? Mừng em sang làm việc bên cửa hiệu nhà chị!”

– “Dạ, em cũng thường! Chị thế nào ạ?”

– “Uhm, chị ổn! À, khi nào em rãnh, chị mời em cà phê nhé! Nếu được, trưa mai xong việc chị ghé sang đây đợi em, chị em cùng ăn trưa và cà phê trò chuyện được chứ?”

– “Dể em xem, sáng mai em điện lại báo cho chị nhé!”

– “Uhm, vậy đi! Chị đợi em!”

Nàng nhìn theo Mẹ và Linh đi ra hẳn rồi trở vào bên trong. Làm một vòng đảo quanh các quầy hàng, hỏi thăm các nhân viên, rồi trở lên thư phòng phía trên lầu. Trên bàn làm việc của Mẹ, có để một tờ tạp chí về thời trang phụ nữ, số báo đã cũ, có vẻ như Mẹ dùng để cặp giấy tờ hơn là để xem. Nàng đến bên bàn, tiện tay dọn dẹp các đồ đạc lại một chút cho gọn. Vô tình, nàng phát hiện bên trong tờ tạp chí kia có một số giấy tờ liên quan đến nàng: đó là bản hợp đồng được soạn chính thức giữa Mr Cho và Mẹ về việc Cho giúp cho cửa hiệu của Mẹ và nàng đi sang bên kia để làm việc cho công ty của Cho như một tu nghiệp sinh. Bên trong cũng có cả vé máy bay loại one-way đã đăng ký vào cuối tháng 6 cho nàng đi sang bên ấy với Cho. Bên trong một tập hồ sơ khác, có một số giấy tờ cũng liên quan đến nàng: đó là những hợp đồng làm việc mà trước đây nàng đã ký với Kha khi nàng đại diện cho Mẹ sang làm việc bên công ty của Kha. Nàng cảm thấy đau lòng khi những hợp đồng ấy chẳng khác gì những bản phán quyết tố cáo tội lỗi của nàng. Khi Mẹ đọc những giấy tờ ấy, chắc chắn Mẹ sẽ hình dung một cách rất đầy đủ những việc nàng làm khi ở bên công ty của Kha: Những chuyến đi công tác xa, làm thư ký cho những người đàn ông đến từ những xứ lạ xa xôi, và điều tệ hại nhất là một số những bức ảnh chụp nàng trong nhiều dịp khác nhau, từ những lúc tham gia các sự kiện đi cùng với Kha, những buổi tập đi giầy cao gót, những bữa tiệc với các khách hàng, vài tấm ảnh chụp cùng với Henry ở cổng KS, và một bức ảnh chụp nàng khỏa thân nằm trên giường ngủ, mà cảnh trí xung quanh cho nàng thấy rất rõ đó chính là căn phòng mà nàng đã ở lại trong cái đêm sau cùng nàng ở bên Henry, vào lúc nàng đã ngủ say.

Nàng choáng váng với bức ảnh sau cùng này! Ai đã chụp nó vậy? Kha? Linh? Hay Henry? Và tại sao nó lại ở đây, trong hồ sơ của Mẹ nàng? Nàng chỉ biết ngồi gục xuống bàn, muốn thét lên thật to, muốn đập vỡ một thứ gì đó… Nhưng rồi, nàng nén lại được! Bật khóc, nhưng không thành tiếng… Đau lòng quá!

“Nàng ơi! Nàng ơi! Nàng không thể giấu kín những gì nàng đã làm được đâu!”

Tâm trạng của nàng lúc này thật tồi tệ! Trước mắt nàng là cả một tập hồ sơ kết tội rõ ràng với những tang chứng rành rành. Người mà nàng tôn kính gọi là Mẹ lại là người đang nắm trong tay tất cả những tang chứng ấy. Và cũng chính Mẹ đã gần như chuẩn bị xong việc đưa nàng đi càng xa càng tốt…

Nàng hơi bấn loạn lúc đầu khi nhìn thấy tấm ảnh kia nên dự định sẽ cất giấu để hủy đi. Nhưng rồi nghĩ lại, căn phòng này chỉ có Mẹ và nàng ra vào được thôi, nên nếu có sự mất mát xảy ra, Mẹ chắc chắn sẽ biết đó là do nàng. Nàng từ từ đặt lại tấm ảnh và các giấy tờ liên quan trả lại vào tập hồ sơ. “Con có lỗi! Con sẽ để tất cả các thứ này lại đây và tùy Mẹ quyết định việc xử lý chúng, Mẹ ạ!”, nàng suy nghĩ như thế. Bỗng nhiên, nàng thốt ra thành tiếng: “Anh! Em không xứng đáng nhìn mặt anh nữa! Em sẽ đi xa, để anh không khỏi phiền lòng khi gặp lại em! Em có tội và không đáng được anh tha thứ đâu!”

Nàng đặt lại tập hồ sơ và quyển tạp chí lên bàn. Rồi nàng rời phòng và khóa cửa lại một cách cẩn thận. Thẫn thờ bước xuống cầu thang, nàng đi ra khỏi cửa hiệu mà không nói năng gì với các nhân viên…

Nàng đi bộ dọc trên lề đường. Cửa hiệu cách nhà không xa. Sau đó, đi ngang nhà không vào mà đi thẳng đến nhà trẻ nơi gửi bé con cách đó không bao xa. Đến trước cổng nhà trẻ, bên trong sân vẫn vắng lặng. Nắng chiều vẫn còn gay gắt, chưa đến giờ về nên các bé có lẽ vẫn còn bên trong các lớp để ăn xế hoặc để các cô bảo mẫu làm vệ sinh, thay quần áo. Còn đến hơn 30 phút nữa mới là giờ phụ huynh đến đón trẻ, nhưng hôm nay nàng muốn xin đón bé con về sớm. Nàng thèm được ôm bé trong tay, thèm được thấy bé nũng nịu trong tay mẹ…

_ “Anh ơi! Cho em xin vào lớp của bé con em để xin cô cho bé về sớm hôm nay được không ạ?”, nàng hỏi anh bảo vệ trường.

– “Cũng sắp đến giờ rồi chị! Hay chị cứ vào trong hỏi cô giáo nghen!”

Anh mở cổng phụ cho nàng vào trong. Sau khi trao đổi với cô, cô dẫn bé con ra với nàng. Bé mỉm cười vui vẻ khi thấy nàng đến đón, nhưng gương mặt hơi dáo dát như tìm kiếm chị giúp việc, vì mọi khi chị vẫn thường đón bé.

Nàng đội nón cho con, ôm bế con trên tay, khoác chiếc cặp nhỏ đựng đồ của bé lên vai, và cứ thế hai mẹ con nàng vừa đi về nhà vừa líu lo trò chuyện với nhau. Niềm vui nho nhỏ chợt đến với nàng, xoa dịu bớt cái đau mà nàng vừa trải qua khi rời khỏi cửa hiệu. “Mình đi nhanh kẽo nắng nha con! Mình về nhà mình tắm, mình chơi nha! Mẹ mua đồ chơi mới cho con rồi, về nhanh mẹ cho coi nha! Hu-u-um! Thương quá!”, nàng vừa nói, vừa thơm mấy cái lên má bé con. Bé vẫn còn nói ít, chỉ biết cười và bập bẹ, ê-a theo mẹ.

Nàng đưa bé con về đến nhà, dẫn vào căn nhà phụ ở phía trong. Nàng bảo chị giúp việc hôm nay nàng đã đón bé rồi, chị cứ lo làm bếp cho bữa chiều thôi. Rồi nàng đóng cửa lại, dành không gian nhỏ trong nhà chỉ riêng cho nàng và bé. Khi bồm tắm đã pha đầy nước ấm, nàng đưa bé vào trong, hai mẹ con cùng ngồi vào bồn nước cho bé vui đùa với những món đồ chơi bằng nhựa mà nàng vừa mua mới. Còn giờ phút nào vui đùa bên con được thì nàng phải tận hưởng thôi. Nghĩ đến thời gian tới nàng sẽ xa con, tự nhiên hai dòng lệ lại tuôn tràn. Giọng nghẹn ngào, run run, nhưng nàng vẫn cất tiếng cười đùa với bé. Bé cầm con vịt nhỏ bằng nhựa giơ lên áp vào má nàng, chiếc gò má đẫm cả nước từ bồn tắm lẫn nước mắt chảy ra không ngừng…

Theo Afamily

Related Posts: