Vào giờ này năm trước, nàng chuẩn bị trở lại làm việc… Cũng khoảng thời gian này năm trước, Anh bắt đầu rời nước đi xa… Rồi lúc này đây, cảm giác buồn buồn khi xa Anh lại xuất hiện… Bé con bắt đầu đeo theo cha, lững thững đi theo cha, thì lại sắp xa cha…
Buổi sáng hôm ấy, không chỉ bé con mà ngay cả nàng cũng quấn quít bên Anh. Cô muốn cả nhà chụp chung những bức ảnh lưu niệm, vì thế cả bốn người, kể cả bé con, cũng sẽ trang phục đẹp đẽ để chụp hình. Lâu rồi nàng mới có dịp thắt cà vạt cho chồng, và sau đó, cũng lâu rồi Sơn mới có dịp vào giúp vợ thay áo – chiếc đầm mới mà Anh chọn cho nàng tối qua. Hix, chiếc đầm mặc không có gì là khó cả, nhưng chàng vẫn muốn tranh thủ làm cái gì đó cho vợ mà thôi!
Khi mọi việc chuẩn bị đã xong, vợ chồng nàng cùng ngồi ăn sáng với cô. Sau đó, khi vẫn còn khoảng một giờ nữa mới ra xe đi đến sân bay, cô bảo hai vợ chồng nàng cùng ngồi lại để cô nói chuyện. Lúc đó, nàng biết được những quyết định quan trọng mà cô đã bàn với chồng nàng từ vài hôm trước…
Đó là những giây phút sau cùng nàng ngồi bên chồng ở nhà trước khi ra sân bay tiễn Anh đi. Lần tiễn trước, nàng cũng bùi ngùi, mặt buồn hiu. Lần này cũng thế! Nhưng lần này, nàng và chồng phải ngồi nghe cô nói chuyện, nên nàng chỉ tận hưởng sự hiện diện của Anh bằng cách nép sát mình tựa nhẹ vào Anh, đôi bàn tay nàng ôm quanh khuỷu tay của Anh.
Cô bắt đầu nói với Sơn, nàng vừa nghe, những tâm trí vừa phải chú ý đến phải ứng của chồng khi Anh ngồi bên cạnh mình.
– “Lần này, con đi phải cố gắng tập trung lo cho xong việc học. Cô biết con không thích chuyện kinh doanh lắm nên cũng không bàn nhiều về việc cô đang làm. Có điều là vợ con lâu nay giúp cô nhiều lắm rồi, nên cô nghĩ cô cũng phải dành cho vợ chồng con những lợi ích cho xứng đáng. Đã có lần cô nói với các cổ đông, là cô nhường cổ phần mình cho vợ con và con. Nay cô vẫn không thay đổi ý kiến này.”
Cô ngừng lại một chút, lấy ra một biên bản họp cổ đông, rồi quay sang nhìn nàng nói tiếp:
– “Con cũng biết việc kinh doanh bên KS có những phức tạp. Cô thì biết con gắn bó nhiều hơn với cửa hiệu. Cô cho con quyền quyết định này: Hoặc con giữ cổ phần bên KS để hưởng lợi tức, hoặc con quản lý cửa hiệu cho cô và nó sẽ là của vợ chồng con. Dĩ nhiên, từ đây cho đến khi chồng con trở về, con không cần làm việc ở đó, con cứ theo đuổi công việc ở văn ng của chị Hạnh nơi con làm việc và dành thời gian lo cho bé.”
Nàng cảm thấy không quá bất ngờ về việc cô dành cổ phần lại cho vợ chồng nàng, nhưng nàng cũng không tránh khỏi những xúc động về tình cảm của cô. Nàng quay sang chồng, nhìn Anh.
– “Em nghĩ thế nào?”, Sơn cũng nhìn nàng và hỏi.
– “Anh quyết định giúp em nhé! Em không tự tin lắm khi phải có những trách nhiệm lớn như vậy đâu! Sau này, Anh cũng là người quyết định mà!”
Sơn nhận lời cô và nói lời cám ơn cô. Rồi cô cũng nói về những gì cần làm sau khi nàng quyết định không đi sang tu nghiệp và làm việc với Mr Cho. Cũng có một số phát sinh, nhưng cô sẽ giải quyết.
– “Cô đã lớn tuổi, thể nào cũng sẽ có lúc nghỉ ngơi nên mọi việc sau này tụi con sẽ lo liệu. (Quay sang nhìn nàng) Cô cũng muốn con tiếp tục bên cạnh cô, giúp cô, ủng hộ tinh thần cho cô mỗi khi cô phải đi lại làm việc với các đối tác, các bạn hàng. Linh giúp cô là một chuyện, nhưng con là người nhà, con phải biết”.
– “Vâng ạ! Cô cứ sai bảo! Đi cùng với cô thì con lúc nào cũng yên tâm ạ!”
Nàng vừa nói, vừa quay sang nhìn chồng mỉm cười với Anh. “Vậy Anh nhé! Em sẽ làm tốt những công việc nhà khi Anh đi xa!”
Cô cũng nhắc đến việc sửa sang lại gian nhà phụ, chuyện nuôi dạy bé con, các khoản chi dùng trong nhà và công việc của Sơn sau này khi Anh về… Chỉ là những lời nhắc nhở, chứ không bàn bạc nhiều.
– “Cô mong là sau lần về này của Sơn, cô sẽ có thêm một cháu trai kháu khỉnh cho cô bế bồng!”
Vợ chồng nàng ồ lên và cả ba người cười vui vẻ sau lời nói của cô. Ôi, cô cũng nói thay mong ước của nàng nữa! Quả thật, những lần gần gũi chồng trong mấy ngày qua, nàng thường có tâm trạng mong muốn có được điều này. Một bé trai, một “hoàng tử” sẽ chào đời để tiếp nối vợ chồng nàng lại bền chặt bên nhau… Sao lại không thể chứ?
Nhìn ánh mắt chồng đang nhìn mình trìu mến, nàng cảm thấy thật ấm lòng. Trước mặt cô, nàng ghé môi hôn lên má chồng và nói khẽ: “Em cũng mong như thế!”
Chị giúp việc cũng đi theo giúp nàng bế bé con. Cô muốn dành cho nàng và chồng sự thư thái bên nhau khi ngồi trên xe. Nàng xoay hẳn người hướng về Anh, đặt đôi chân mình sát vào chân Anh, để cảm nhận đôi bàn tay ấm áp của Anh ve vuốt đùi và đầu gối nàng, một việc mà Anh làm mỗi khi muốn giúp nàng yên tâm, thanh thản. Vòng hai cánh tay ôm quanh người Anh, nàng tựa cằm mình lên vai Anh, thỉnh thoảng ghé miệng thì thầm bên tai Anh khi nói chuyện…
Khi xe đến sân bay, đó cũng là lúc nàng bắt đầu thấy nước mắt mình lại tuôn chảy. Nắm tay chồng đi vào bên trong khoảng đông người, nàng chỉ biết im lặng đi bên Anh, lúc này bé con đang được bế trên tay Anh…
Chỉ là những cái hôn tạm biệt, những cái nắm tay bịn rịn, chứ không có lời nào được thốt ra cả. Những gì cần nói đã được nói hết cả rồi. Bên nhau ấm áp thế nào, thì chia tay buồn lòng đến như thế! Nàng biết mình phải chịu đựng, phải cố gắng. Trên xe, tay ôm bé con, nàng miên man nghĩ ngợi… Cảm ơn Anh thật nhiều về những ngày bên nhau vừa qua! Nàng lấy lại niềm tin và sức sống, có lại những cảm xúc yêu thương như thuở nào. Chúa đã thử thách nàng! Người đã bắt nàng đi qua những ải khổ, những đau buồn, để nàng có thể hiểu mình hơn, hiểu cuộc sống hơn, và cũng hiểu rằng chồng nàng yêu nàng biết bao! Cảm ơn Người đã giúp con nghị lực để vượt qua những thử thách này!
Buổi trưa hôm ấy, nàng nằm bên bé con, cảm thấy căn nhà vắng lặng trở lại. Còn vương đâu đây chút hơi ấm của vòng tay Anh khi nàng chợp mắt thiếp đi…
– “Cuộc đời không luôn luôn cứ phải theo những công thức, không luôn luôn cứ phải chấp bám những quy ước hạn hẹp. Con người tốt hay không tốt là ở cái tâm có bình an và bao dung hay không, chứ không nên chỉ vì những sai lầm đã phạm mà phế bỏ cả cuộc đời! Con nên giữ tâm mình bình an, làm việc thiện, hết lòng vì chồng vì con! Mọi điều tốt lành sẽ đến với con!”
Đó là lời mà vị linh mục đã nói với nàng, khi mà nàng vì bế tắc, đã có lần rời bỏ nhà ra đi. Cảm ơn sự sáng suốt và lòng từ của Cha mà nay nay con nhận được những quả lành như thế này! Có lẽ, nàng đoán rằng, cô cũng nói với chồng nàng những ý như thế?
Nàng không tiện hỏi về những gì mà cô và chồng nàng đã nói chuyện riêng với nhau trong những ngày qua. Nàng biết rõ hai người ấy quyết định số phận của nàng trong ngôi nhà này. Và nàng luôn tin rằng hai người ấy luôn cho nàng những cơ hội, dù không phải lúc nào nàng cũng có thể làm tốt theo những điều mà họ trông đợi nơi nàng…
Một lần nữa, cô cho phép nàng gọi cô là Mẹ, tiếng gọi thiêng liêng mà nàng luôn muốn gọi cô theo cách như thế… Từ nay, nàng sẽ có thể sống yên lành trong ngôi nhà này, dù chuyện đời không phải luôn luôn lúc nào cũng yên ổn…
Mang chiếc lắc nơi cổ chân mỗi ngày là cách nàng nhớ đến chồng. Kể cũng lạ vì chỉ cần một sự chăm chút nho nhỏ cũng đủ làm nên một thay đổi lớn. Sáng ra, cô cũng để ý thấy điều này.
– “Của chồng con đó à?”
– “Dạ, Mẹ!” (Nàng đã trở lại gọi cô là Mẹ, một phần cũng là yêu cầu của cô nên nàng tuân theo).
– “Ừ! Làm vậy cũng đỡ nhớ phần nào nhỉ!”
Nàng thấy vui khi bên cạnh nàng lúc này có Mẹ, một người hiểu nàng rất nhiều và là người nâng đỡ nàng khi nàng sống xa chồng. Là cô chồng nhưng về tình thân thì giống như Mẹ của nàng vậy! Càng trải qua nhiều trắc trở nàng càng yêu Mẹ nhiều hơn!
Trỏ lại với công việc cũng là cách nàng cân bằng lại với đời sống. Ở đây có Hạnh, người chị đỡ đầu của nàng và cũng có mối quan hệ quan biết trước đó với gia đình chồng nàng. Nàng cũng thấy vui khi gặp lại Hạnh.
– “Chân em có gì lạ thế?”, Hạnh hỏi khi nàng trở lại văn phòng làm việc.
– “Dạ! Của chàng đó!”
– “À, chị hiểu rồi! Chàng muốn trói chân em gái chị phải không! Hihi, yêu nhỉ!”
Nàng mỉm cười. Xưa nay, Hạnh hay bảo rằng nàng rất “say chồng”, thậm chí có lúc chị nói nàng “nghiện chồng” nữa! Giờ thì vẫn thế, chị vẫn hay trêu nàng từ khi nàng về làm việc trở lại.
Chiều đến, khi nàng vào tắm cùng với bé con, bé con mon men sờ vào chiếc lắc chân. Nàng nói yêu với con “Của ba đó! Ba tặng mẹ nè! Ba yêu mẹ, yêu con nhiều lắm! Con có nhớ ba không nè? Sau này ba về chơi với bé nữa nha! Bé giỏi, ba thương!”
Nhớ hoài lúc Anh ngồi xuống đeo chiếc lắc vào cổ chân cho nàng, nàng cảm thấy rất xúc động khi Anh đã đặt môi hôn lên cổ chân nàng, ngay tại chỗ đeo chiếc lắc. Việc nho nhỏ, có thể không quan trọng lắm với người khác, nhưng với nàng thì đó lại là điều rất hệ trọng.
Hôm nay, nàng nhớ lại nàng đã từng thần tượng chồng mình như thế nào, biết ơn Anh như thế nào khi Anh đưa nàng về sống với Anh trong ngôi nhà này. Rồi nàng nghĩ về cái thuở ban đầu ấy khi nàng ban đầu xem Anh như người thầy hướng dẫn mình đủ mọi chuyện, để rồi sau đó nên vợ nên chồng…
Nếu có thể viết ra những tâm sự, những trăn trở khi nàng trải qua những chuyện không hay, thì tại sao lại không thể viết về những hồi ức của “cái thuở ban đầu lưu luyến ấy”? Viết để nhớ Anh, viết để yêu thương Anh hơn và viết để trở nên bình an hơn, Anh nhỉ?
Theo Afamily