Thứ Bảy, 1 tháng 7, 2017

Cái kết của người vợ ngoan – Phần 41

Cuối tuần lại đến, những ngày cuối tháng 5 đang trôi qua…

Nàng rùng mình khi nghĩ lại chuyện mình đã phải chuẩn bị cho việc rời quê hương đi xa vào cuối tháng 6. Tưởng tượng nếu nàng cứ im lặng để đời đưa đẩy, nếu nàng lo ngại mà không thú thật với chồng, chắc hẳn cuộc đời nàng sẽ trôi dạt đi xa đến mức nào! Ai dám cam đoan nàng sẽ không rơi vào vòng tay của Mr Cho, người đàn ông đã từng kiểm soát và sử dụng nàng cho những lợi ích của gia đình anh ta? Và biết đâu chuyến đi ấy sẽ khiến nàng bị chôn chân trên xứ người, không có ngày về? Nàng lại rùng mình một lần nữa khi sự tưởng tượng đi xa khiến nàng cảm thấy sợ hãi.

Nhưng nay, một kế hoạch như thế đã không xảy ra. Tất nhiên, những chuyện xảy ra do có sự thay đổi này cũng không phải là ít. Nàng đã nghe Mẹ nói về những vấn đề khi có sự thay đổi này, nhưng trong những ngày chồng nàng và vợ chồng anh chị về nước, Mẹ đã gác những chuyện ấy lại không đề cập đến. Nhưng rồi sau ngày tiễn chồng nàng xong, Mẹ bắt đầu nhắc lại việc này. Nàng chưa hiểu hết những việc ấy có ảnh hưởng gì đến chuyện kinh doanh của Mẹ hay không và nếu có thì ảnh hưởng nhiều đến mức nào! Tuy nhiên, nàng cũng chuẩn bị xem liệu Mẹ có yêu cầu gì ở nàng về những chuyện ấy hay không. Nếu có, chắc Mẹ sẽ nói cho nàng sớm thôi!

Sau buổi đi lễ sáng chủ nhật, lúc trở về nhà, Mẹ đã gọi nàng nói chuyện. Mẹ bảo Mr Cho sắp sang lại VN và anh ta chờ đợi câu trả lời chính thức từ nàng và Mẹ về kế hoạch hợp tác. Mẹ muốn nàng đi cùng Mẹ gặp Cho để trả lời một lần cho xong. Khi đó, những thay đổi trong tinh thần của hợp đồng ban đầu sẽ được tính đến.

Mẹ đưa cho nàng nguyên bản hợp đồng và nói nàng hãy suy nghĩ, đến đầu tuần Mẹ sẽ bàn lại việc này với nàng. Trở về phòng, nàng ngồi xuống giường, lặng yên nghĩ ngợi. Quả thật để gỡ bỏ mọi vướng mắc cũng cần thời gian và phải có những bước đi của nó. Nàng không ngại việc giúp Mẹ, nhưng ý nghĩ phải gặp lại Cho khiến nàng thấy không thoải mái lắm. Rồi nàng từ từ mở lại bản hợp đồng và xem kỹ từng điều mục được ghi rõ trong đó…

Cái kết của người vợ ngoan – Phần 41

Bản hợp đồng ghi nhiều chi tiết mà bầy giờ nàng mới có thể xem hết. Kế hoạch của Cho không hề nhỏ chút nào. Nó nhắm đến sự phát triển một ngõ vào cho công nghệ thời trang của công ty anh ta thậm chí là đến nhiều quốc gia khác nhau. Tuy nhiên, trong phạm vi hợp tác với doanh nghiệp Tuyết Phương của Mẹ thì chỉ là một phần nhỏ. Cho đã chọn nàng như một đại diện cho Mẹ, nhưng thực ra, anh ta muốn phát triển nàng trở thành người đại diện cho công ty anh ta ở nhiều khu vực khác nữa! Điều nghiệt ngã ở đây, theo như hiện tại nàng đã hiểu, đó là: Cho chọn nàng vì những lý do của riêng anh ta nhiều hơn là do khả năng thực sự của nàng!

Do nàng đã đồng ý cùng đi theo anh ta về nước và tham dự sự kiện kỷ niệm thành lập công ty của gia đình họ Cho, vì thế, nghiễm nhiên công ty bên ấy xem nàng như một đại diện thực sự cho công việc phát triển của họ trong tương lai. Nàng cũng đã được Cho giới thiệu cho các cơ sở tiếp nhận nàng như một tu nghiệp sinh và thậm chí đã tham gia chụp ảnh thử cho một số chương trình quảng cáo và tiếp thị của họ. Bây giờ, nàng phải suy nghĩ về tất cả những việc đó trước khi chính thức nói với Cho về quyết định ngưng lại việc hợp tác của nàng.

Đây là lúc nàng phải tự giải quyết lấy hệ quả của những việc làm thiếu chín chắn của mình, một việc mà ngay cả Mẹ cũng không thể giải quyết giùm nàng. Việc ngưng làm đại lý cho công ty của Cho thì Mẹ có thể đứng ra quyết định, nhưng việc ngưng hợp tác của nàng thì phải cần sự lên tiếng chính thức của nàng.

– “Mẹ ạ! Mẹ sẽ đi gặp Mr Cho cùng với con chứ ạ?”, nàng hỏi Mẹ sau khi đã xem xong bản hợp đồng.

– “Mẹ sẽ đi cùng con để bàn với Cho về những thay đổi trong bản hợp đồng này. Những gì liên quan đến Tuyết Phương thì Mẹ và con cùng giải quyết. Con cũng đừng quá lo vì hiện nay, con không còn đại diện cho T.P. nữa sau khi con viết thư từ nhiệm. Mẹ sẽ cho anh ta xem để anh ta không đặt thêm yêu cầu với Mẹ nữa. Nhưng điều này Mẹ thấy không chắc chắn lắm. Nếu thực sự khi đã thỏa thuận mà sự thay đổi ý định của mình lại khiến cho bên ấy bị thiệt hại thì có khi mình phải bồi thường con ạ!”

– “Dạ, Mẹ! Liệu mình có cách nào để bù đắp cho những thiệt hại ấy không ạ?”

– “Mẹ chưa biết! Vì mình chưa chính thức trở thành đại lý của Cho, thời điểm thực hiện hợp đồng vẫn chưa bắt đầu, có thể dựa trên các thỏa thuận đã ký mà mình sẽ thương lượng mức bồi thường đối với họ!”

– “Dạ, con hiểu rồi! Con sẽ suy nghĩ thêm rồi bàn với Mẹ”.

Nhưng nàng chỉ có khoảng 2 ngày để suy nghĩ, vì Cho sắp sang và cuộc gặp giữa Mẹ và nàng với anh ta là không thể tránh được. Nhiều mặt hàng của Cho trước đây đã đưa đến cửa hiệu nhà nàng, phải giải quyết chúng như thế nào? Khi nhận hàng, phương thức nhập giống như hàng ký gửi, nhưng một số thủ tục vẫn chưa được rõ ràng. Chắc chắn đó cũng là một nội dung quan trọng phải làm việc. Riêng chuyện vị trí làm việc của nàng trong công ty của Cho thì không quy định trong bản hợp đồng, mà là nằm ở những thỏa thuận chưa thành văn giữa nàng và Cho trong chuyến đi một tuần cùng với Cho. Liệu nàng sẽ phải gặp riêng anh ta để bàn việc này, hay là nàng sẽ trả lời luôn thể khi cùng đi với Mẹ gặp anh ta?

– “Mẹ ạ! Con có điều này hỏi ý Mẹ!”

– “Chuyện gì vậy?”

– “Con đã làm thử một số việc khi sang bên đó với Cho… Công ty bên đó muốn con trở thành đại diện của họ. Vậy nếu con bàn việc này một lần trong cuộc gặp sắp tới có được không ạ?”

– “Có gì không tiện khi bàn cùng một lúc sao?”

– “Dạ, con đang phân vân…”

Và nàng tuần tự kể ra chi tiết những chuyện nàng đã làm khi sang gặp công ty của Cho trong chuyến đi ấy…

– “Sự thực về Cho cho đến nay con vẫn phân vân nhiều chuyện ạ! Một công ty lớn hoàn toàn có khả năng thuê người để làm các sự kiện theo ý họ muốn. Vì sao họ chọn con? Con sợ một điều… và điều này có vẻ là thật đó Mẹ…”

– “Là điều gì?”

– “Dạ, là… Cho muốn giữ lấy con bên anh ta…”

Mẹ nhìn nàng và im lặng. Có lẽ Mẹ cũng thấy điều này rồi chăng?

– “Mẹ ạ! Đó là nỗi lo lớn nhất trước khi con đi lần đó, và… con cũng đã nêu với Mẹ vài lần… nhưng rồi sau đó, vì công việc, mà con cũng phải đi…”

Nàng nhìn và xem phản ứng của Mẹ. Mẹ cũng còn im lặng…

– “Sẽ ra sao nếu chồng con cũng biết sự tình như thế hở Mẹ?”

Mẹ trầm ngâm rồi khẽ hỏi nàng:

– “Cho đã làm gì với con à?”

Câu hỏi đó khiến nàng bật khóc…

Mọi chuyện có lẽ đã trở nên quá rõ ràng với Mẹ rồi.

– “Mẹ thấy có lỗi với con! Con không cần lo nghĩ về chồng con nhiều nữa! Lần này Mẹ sẽ bảo vệ con, con yên tâm nhé!”

– “Dạ, Mẹ! Con đã dại dột làm chuyện phiền lụy đến nhiều người, Mẹ ạ!”

Nàng tiếp tục khóc, lòng buồn thật buồn. Nhưng nàng vẫn phải chuẩn bị cho cuộc gặp với Cho trong 2 ngày tới, khi tháng 6 đã đến…

Mọi chuyện có lẽ đã trở nên quá rõ ràng với Mẹ rồi.

– “Mẹ thấy có lỗi với con! Con không cần lo nghĩ về chồng con nhiều nữa! Lần này Mẹ sẽ bảo vệ con, con yên tâm nhé!”

– “Dạ, Mẹ! Con đã dại dột làm chuyện phiền lụy đến nhiều người, Mẹ ạ!”

Nàng tiếp tục khóc, lòng buồn thật buồn. Nhưng nàng vẫn phải chuẩn bị cho cuộc gặp với Cho trong 2 ngày tới, khi tháng 6 đã đến…

Cho đề nghị được gặp riêng với nàng, nói về chuyện nàng thay đổi không sang làm tu nghiệp sinh và làm việc với công ty họ Cho. Sau cuộc gặp này, anh ta mới có quyết định điều chỉnh lại hợp đồng với Mẹ. Việc này gây một chút khó khăn cho nàng, vì nàng sẽ gặp riêng Cho chứ không thể đi cùng Mẹ, do bởi việc của nàng không hoàn toàn liên quan đến hoạt động của cửa hiệu, nhưng kết quả của nó lại có thể ảnh hưởng lên chuyện hợp tác của Cho dành cho Mẹ.

Nàng tự biết năng lực mình có giới hạn, nàng biết nàng không tài giỏi, bởi thế nên mỗi khi phải suy nghĩ và quyết định chuyện quan trọng, nàng đều đắn đo, cân nhắc. Hơn nữa, bao điều xảy ra trước đây đã khiến nàng học được nhiều bài học cay đắng cho bản thân mình. Giờ đây, những lời nói nâng đỡ của chồng là liều thuốc rất quan trọng cho nàng. Một ngày trước khi gặp Cho, nàng có cuộc nói chuyện điện thoại rất lâu với chồng. Nàng cảm thấy vui khi bé con cũng cầm điện thoại nghe cha nói. Đến khuya, khi bé con đã ngủ, nàng ngồi trầm tư, để lòng bình thản lại và sẵn sàng cho cuộc gặp sáng hôm sau.

Nàng cũng theo thói quen thức dậy sớm buổi sáng. Chị giúp việc sẽ đưa bé con đi nhà trẻ thay cho nàng. Còn nàng thì đã phải báo nghỉ làm việc tại văn phòng trong ngày hôm đó. Nàng sẽ đến gặp Cho lúc 9 giờ sáng tại khu vực phòng tiếp khách của một khách sạn lớn, nơi Cho tạm trú lại trong mấy ngày anh ta ở thành phố trước khi rời đi để tham dự một hội nghị khách hàng ở một thành phố khác. Theo dự định, hôm sau, anh ta sẽ đích thân đến cửa hiệu nhà nàng để bàn công việc với Mẹ và Linh.

Mẹ cho xe đưa nàng đến khách sạn ấy. Một mình ngồi trên xe trên đường đến nơi hẹn, nàng cảm thấy rất hồi hộp. Những ý tứ đã định sẵn, nhưng nàng khó có thể hình dung trước những phản ứng của Cho khi gặp nàng. Đặc biệt là với Cho, người để lại cho nàng những ký ức buồn vui hỗn độn mà có lúc nàng đã lạc mất lối đi và sa vào vòng tay của anh ta. Trên xe, nàng cố xua những ký ức đó đi và không muốn để chúng chi phối những ý nghĩ lúc này của nàng. Nàng thấy mình cần bình tĩnh và sáng suốt khi gặp Cho.

Xe đi vào sân khách sạn. Sáng hôm đó, nàng mặc một chiếc đầm suông dài màu xanh da trời, khoác chiếc vest trắng mỏng nhẹ. Đôi chân mang giày bít trắng gót thấp, và dĩ nhiên luôn mang chiếc lắc ở cổ chân bên trái. Rảo bước đi trên sán gạch bóng loáng, theo sự chỉ dẫn của nhân viên tiếp tân, nàng đi sang khu vực sảnh tiếp khách, ở đó, Cho đang ngồi đợi nàng.

Từ xa, Cho đã nhìn thấy nàng. Anh ta đứng dậy, nhìn nàng đi đến và nở một nụ cười với nàng. Nàng tiến đến và cả hai cùng cúi đầu chào theo kiểu người dân của Cho vẫn thường chào nhau. Cho kéo ghế cho nàng ngồi xuống bên chiếc bàn tròn lớn, rồi anh ta cũng ngồi xuống đối diện với nàng.

– “Em khỏe chứ, Yun Hee?”

– “Vâng, em ổn!”, nàng đáp lời Cho, trước đó hơi giật mình khi Cho nhắc lại cái tên Hàn mà trước đó nàng đã sử dụng.

– “Anh thật không hiểu khi bỗng nhiên anh lại mất liên lạc với em sau khi em trở về nước! Em đã không tiếp tục làm việc ở Tuyết Phương và không trả lời mail của anh!”

– “Xin lỗi anh! Câu chuyện của em khá dài. Em không biết bắt đầu như thế nào! Nhưng có lẽ hôm nay, em sẽ giải thích dần cho anh hiểu…”

– “Anh biết! Anh sẵn sàng dành buổi sáng hôm nay nghe em nói, quý cô Shin Yun Hee ạ!”

Cho nói một câu tiếng Hàn có nghĩa là “Chim đẹp nhờ bộ lông, bộ cánh”, câu đó tương đương với câu tiếng Việt “Người đẹp nhờ lụa”. Anh ta có ý khen “bộ cánh” nàng đang diện trên người. Nàng đáp: “Đây là thời trang của nước em”. Cho nhận định: “Rất đẹp, không thua gì hàng thời trang ở bên nước anh”.

Rồi Cho trầm giọng nói:

– “Anh nhớ em, Yun Hee! Nhớ những ngày anh bên em khi em đi cùng anh về nước! Và anh nhớ những lúc được yêu em!”

– “Mong rằng anh đừng nhắc đến những chuyện đó!”

Nhưng Cho chỉ ngừng lại nhìn nàng một lúc rồi nói tiếp:

– “Anh biết em ngại. Nhưng cho phép anh ôn lại một số kỷ niệm anh có với em, thế nhé! Hôm nay anh muốn gặp em không phải là để nói về công việc”.

Cả hai nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh. Giọng của Cho chậm rãi và thỉnh thoảng anh ta dừng lại để theo dõi những phản ứng của nàng.

– “Em cũng nhớ anh chứ?”

– “Em bận con nhỏ và chồng em cũng mới về thăm nhà!”. Nàng cố nói tránh né chủ đề mà Cho gợi ra. Nàng cũng muốn nhắc Cho nhớ nàng đã có gia đình.

– “Thế à! Anh đã từng nói là anh ganh tỵ với chồng em… Anh cũng nói với em là dù thế nào thì anh cũng cố gắng theo đuổi em và để có được em… Hãy nghe anh nói những điều này ngày hôm nay, vì đây là những điều rất thật lòng của anh!”

Nàng im lặng, nhìn xuống tách trà đặt trên bàn.

– “Em đã có lần kể cho anh nghe về tuổi thơ của em. Anh còn nhớ sự việc xảy ra khi em 16 tuổi… Có phải… vì chuyện đó mà em…”

– “Chuyện cũ của em, em không nhớ và cũng không muốn nhắc lại nữa!”

– “Anh xin lỗi, Yun Hee! Nhưng anh muốn hiểu, anh cần biết về em! Chỉ vì anh yêu con người của em, nhưng dường như anh không thể gần gũi em được… kể cả khi chúng ta làm tình với nhau nữa…”

Nàng thấy Cho đi quá xa trong nói chuyện. Nàng tỏ vẻ khó chịu và rất muốn đứng lên đi về…

– “Em rất lạ! Em không giống bao phụ nữ mà anh đã gặp! Yun Hee à, chỉ sáng nay thôi, chỉ sáng nay thôi em hãy nói chuyện của em cho anh biết nhé. Xin lỗi Yun Hee, vì em đã khiến anh trở nên yêu em, muốn có em, nhưng anh không thể hiểu em! Vì anh yêu em, nên anh tìm mọi cách để em cùng về nước với anh… Lẽ ra, chuyến đi vừa rồi nên bắt đầu luôn cả chuyện em đi làm tu nghiệp sinh luôn thể… thì giờ đây, em đã là của anh rồi!”

– “Ôi! Anh đã nói ra sự thật rồi đó sao! Em chưa hề yêu anh, Mr Cho ạ!”

– “Anh muốn nghe em kể cho anh nghe thêm về em. Chỉ sáng nay thôi!”

– “Em đã kể rồi mà!”

– “Không đâu! Đêm ấy, anh đã không kềm chế được nên đã làm ngưng câu chuyện của em, vì anh muốn yêu em ngay lúc đó! Anh rất nhớ đêm đó, cũng như đêm đầu tiên anh gặp em, và cả tuần lễ sau đó em ở bên nước anh…”

Lời nói của Cho như lưỡi dao cứa vào da thịt nàng, mỗi nhát khơi lại một chuyện đau…

– “Sáng nay không phải anh nói chuyện về công việc sao?”

– “Đây cũng là công việc đó, Yun Hee ạ! Vì yêu nên anh muốn em sang nước anh!”

– “Em không hiểu!”

– “Đơn giản thôi! Nếu anh hiểu em vì sao đã cùng ở bên anh nhưng không thể nhận tình cảm của anh, nếu anh hiểu được điều đó thì anh sẽ không theo đuổi em nữa! Thế thôi! Em từ chối công việc với anh cũng không ảnh hưởng gì đến chuyện kinh doanh của gia đình anh đâu!”

Cho nắm tay nàng, nhìn chăm chăm vào mắt nàng như thể đang thôi miên nàng: “Bình tĩnh và từ từ kể đi, Yun Hee!”

Cho đang làm gì vậy? Cho đang muốn gì ở nàng vậy? Liệu nàng sẽ nói ra điều gì hớ hênh có thể ảnh hưởng đến cuộc làm việc ngày mai của Mẹ với anh ta không? Ôi! Sao nàng lại rơi vào tình hình khó khăn thế này! Nàng cảm thấy Cho đang đưa nàng vào một trò chơi mà nàng chỉ là một món đồ chơi mà thôi!

Nàng rút bàn tay lại và nói với Cho: “Em sẽ rời đây và về nhà nếu anh tiếp tục nói chuyện theo cách như thế!”

Theo Afamily

Related Posts: