Thứ Bảy, 1 tháng 7, 2017

Cái kết của người vợ ngoan – Phần 42

– “Hôm nay đến, em chỉ muốn giải thích chuyện em không sang bên anh để tu nghiệp và làm việc. Em không muốn nhắc lại những chuyện đã qua. Và… thật lòng thì… em rất tiếc nếu như vì em không đi mà ảnh hưởng đến công việc của anh và cô của em!”

Nàng chuyển chủ đề sang công việc và muốn Cho hiểu việc thay đổi của nàng. “Vậy em nói đi!”, Cho chấp nhận và lắng nghe nàng.

– “Hai năm ở xa quê, xa chồng con là điều khó khăn với em. Vả lại, em thấy mình không đủ sức để theo đuổi công việc kinh doanh.”

– “Còn lý do nào khác nữa không?”

– “Không đâu ạ!”

– “Anh nghĩ còn lý do khác…”

– “Là sao?”

– “Là chính anh! Anh là lý do khiến em không đi!”

Nàng im lặng, không dám nhìn mặt Cho. Cho tiếp:

– “Em hối tiếc vì đã ở cùng anh đúng không?”

– “Chỉ là em lạc lối! Chỉ là để làm việc! Chỉ là sự nhầm lẫn…”

– “Yun Hee à, tất cả 10 lần làm tình với anh đều là như thế sao?”

Câu hỏi của Cho thật gây sốc! Nàng im lặng, tê tái…

– “Vâng! Anh hãy im lặng để em nói! Chỉ một lần thôi, chỉ một lần quan hệ với người đàn ông khác không phải chồng thì người phụ nữ như em cũng đáng bị lên án rồi! Ở đây, em lại lặp lại chuyện đó với anh những 10 lần thì chắc chắn đó không phải là lỡ lầm rồi! Mr Cho! Tất cả đều là do em tự ý làm, tự ý đến với anh mà! Lần thứ nhất, anh đừng quên, đó là cả một sự sắp xếp của Kha, khi anh ta dâng em cho anh như một món quà tặng, từ đó, em có thể cứu vãn sự sụp đổ cơ nghiệp của gia đình em. Em cứ tưởng, chỉ một lần đó thôi, cứ tưởng như vậy là đã đủ rồi! Nhưng khi Kha kiểm soát cô em, khi anh ta ngày càng lợi dụng em hơn, em đã nghĩ đến việc phải giúp cô làm việc trực tiếp với anh, chứ không qua trung gian của Kha nữa… Vì thế, em và cô mới có cuộc gặp với anh. Sau đó, anh đã không báo trước, mà lại đưa em về nhà nghỉ của anh. Đến đêm, trong lúc em yếu đuối, thế cô, anh cưỡng đoạt em. Đó là lần thứ hai… Còn những lần sau thì sao? Khi em không hề muốn đi theo anh về nước, cả anh và cô em gần như đặt em vào tình thế đã rồi, một sự sắp đặt trước mà em không thể lựa chọn khác… Cả chồng em ở xa cũng không quan tâm giúp em kịp thời, vì thế… em không thể không đi cùng anh. Anh đã làm gì trong một tuần lễ đó với em thì anh biết mà! Em chỉ là một đồ chơi trong tay anh thôi! Vậy mà anh gọi đó là tình yêu sao?”

Cái kết của người vợ ngoan – Phần 42

– “Đã có người xem em như một protitute hoặc chỉ là một concubine mà thôi! Em không giống mấy con búp bê vô tri đâu, em cũng là con người mà, khi anh làm những chuyện ấy làm sao em vô tri, vô cảm được chứ? Em ý thức việc mình làm là không vì em, em không phản kháng lại anh… Nhưng không có nghĩa là em yêu thích gì chuyện đó đâu! Mr Cho! Đàn bà yếu đuối, cô độc lại ở trong tay kẻ mạnh, không cách nào thoát ra được… kẻ đó lại muốn có cô ta cho bằng được, thì cô ấy phải làm thế nào?”

– “Mr Cho! Không riêng gì với anh đâu! Em còn bao nhiều người khác nữa, họ đã cùng em trong suốt thời gian em làm việc cho Kha. Chỉ khi em và cô thoát được những khó khăn, lúc đó Kha không thể kiểm soát em được nữa… Anh có biết không! Khi thoát ra khỏi tay Kha, thì em lại rơi vào tay của anh, khắc nghiệt hơn, khó gỡ hơn nhiều… Là vì sao vậy? Có lẽ Kha chỉ lợi dụng em, còn anh, anh lại ác hơn Kha, anh muốn giành lấy em cho riêng anh! Phải không? Đó là tình yêu sao? Không đâu! Anh tỉnh lại đi! It’s just a dream! Wake up, please!”

Cho im lặng…

– “Mr Cho! Em chẳng phải là phụ nữ đặc biệt gì cả! Em không biết việc mình làm gọi là khôn ngoan hay ngu ngốc! Em không biết mình can đảm hay yếu hèn nữa! Nhưng em biết chuyện em làm không phải là cho cá nhân em! Em đã nghĩ đến gia đình em khi làm những việc đó. Dù là để làm được như thế, em phải bán rẻ cả thân thể lẫn phẩm hạnh của mình… Vậy đó! Hôm nay, tất cả những gì em muốn nói với anh, đó là, em sẽ dừng bước ở đây… Đây là lần cuối cùng em gặp anh Mr Cho! Xin lỗi, nếu sự thay đổi quyết định này gây phương hại cho việc kinh doanh của anh và của gia đình anh. Em gửi lời xin lỗi đến Mr Park! Cám ơn Mr Park, cám ơn gia đình anh đã tiếp đón em khi em sang nước anh! Cám ơn anh đã giúp đỡ và hợp tác với gia đình cô em trong lúc cô gặp khó khăn trong kinh doanh! Cám ơn anh, vì anh đã có lúc thật lòng nói là… anh yêu em! Nhưng giờ thì em phải dừng lại ở đây! Tạm biệt anh!”

Nàng đứng lên, cúi đầu chào Cho, rồi quay người đi ra cửa… Cho không buồn gọi theo nàng. Nàng đi ra sân khách sạn, đi vội như chạy đến xe nhà đang chờ. Nàng mở cửa bước vào xe, nhìn vào kính chiếu hậu, nàng kịp nhìn thấy Cho cũng vừa đi ra phía cửa, trong bộ complet, đút hai tay vào túi quần, nhìn theo nàng…

Cảm thấy thật đuối sức khi về đến nhà, trưa hôm ấy, nàng nói với Mẹ: “Mẹ ơi! Con hơi mệt nên Mẹ dùng cơm trước nhé! Con sẽ nghỉ rồi ăn sau Mẹ ạ!” Rồi nàng nhờ chị giúp việc lo bữa ăn cho Mẹ. Mẹ cũng bảo nàng nghỉ ngơi nhưng cũng bảo chị giúp việc pha cho nàng ly sữa nóng mang vào phòng cho nàng.

Nàng trút bỏ áo váy, vào trong phòng tắm, để mặc cho những tia nước từ vòi sen phun mạnh lên tóc, lên mặt và lên thân người, rồi đứng như thế thật lâu, hai tay chống vịn vào tường… Vậy đó! Để làm một phụ nữ trung trinh, đoan chính sao thật khó khăn, nhất là đối với nàng khi mà chữ “trinh” vốn đã không còn nguyên vẹn kể từ năm nàng 16 tuổi! Nàng lại bật khóc nức nở, khóc vì tủi hổ cho cả cái quá khứ lẫn cái hiện tại của mình!

“Chồng ơi! Anh ơi! Dẫu sao em vẫn về lại nơi đây, ngôi nhà dấu yêu, và dẫu sao cho đến lúc này, Anh vẫn chấp nhận em, cho phép em ở lại nơi đây!” Nàng tự nói thầm mà như đang nói với chồng nàng.

Những tia nước mát lạnh làm nàng vơi đi nỗi niềm nặng nề trong lòng. Khoác chiếc khăn bông lên người, đánh chiếc khăn lên mái tóc cho ráo bớt nước, nàng bước ra ngoài, đến ngồi trên chiếc giường đôi đặt giữa phòng. Không gian vắng lặng quá! “Em nhớ mình, chồng ạ!”

Bước ra khóa trái cửa phòng, rồi quay lại giường, gieo thân mình trần trụi không vải áo xuống chiếc nệm êm ái. Với tay lấy tấm ảnh lồng trong chiếc khung đặt trên đầu giường chụp hai vợ chồng nàng ngày đưa tiễn anh ra sân bay, nàng vừa ngắm ảnh vừa lấy bàn tay tự vuốt ve hai bầu ngực của mình. Duỗi đôi chân gác nhẹ lên chiếc gối ôm dài kê phía dưới, nàng nhìn ngắm chiếc lắc đeo nơi cổ chân bên trái, mỉm cười một mình như đang mỉm cười như thể chồng mình đang nhìn nàng vậy…

– “Nhìn sắc diện của con kìa! Mẹ thấy con đang vui phải không?”

– “Dạ, Mẹ! Mẹ thấy vậy à?”

Nàng cảm thấy hai má nàng ửng hồng, bừng nóng sau câu nói của Mẹ. Cảm thấy hưng phấn nhè nhẹ sau giấc ngủ trưa, nàng đi lên phòng khách phía trên thì thấy Mẹ đang chuẩn bị đi sang cửa hiệu và khi gặp nàng thì Mẹ đã nói như thế.

– “Con cứ ở nhà nghỉ cho khỏe đi, đừng làm gì cả. Đợi Mẹ về rồi ta nói chuyện tiếp!”

– “Dạ, Mẹ! À, Mẹ này! Ngày mai con sẽ đi làm nhé Mẹ. Mẹ làm việc với Linh để tiếp Mr Cho sáng mai… Có lẽ con cũng không cần đến phải không Mẹ?”

– “Uhm! Được rồi! Con cứ đi làm đi! Chuyện kia để Mẹ lo!”

Nàng thở phào nhẹ nhỏm, đi theo tiễn Mẹ và mở cổng cho Mẹ. Rồi nàng trở về lại gian nhà phụ phía sau, cảm giác thanh thản trong không khí yên bình của ngôi nhà nhỏ mà nàng và chồng đã cùng bên nhau trong bao năm qua. Bất giác nàng thấy thêm yêu ngôi nhà nhỏ này! Mẹ bảo sẽ dành ra một số tiền dành dụm lâu nay để sửa sang lại ngôi nhà, ít ra cho thêm tiện nghi khi bé con đang lớn dần, nhưng nàng thấy trù trừ chưa muốn. Có lẽ nàng thấy tiếc khi mất đi khung cảnh quen thuộc hiện tại!

Nàng chợt nghĩ ra một ý vui vui khi muốn làm một món quà đặc biệt dành tặng cho chồng. Tự mỉm cười một mình, nàng bước đi trở lại vào phòng…

Kéo chiếc rèm che khung kính cửa sổ ngăn bớt ánh nắng chói chang buổi trưa hắt vào phòng, nàng bật chiếc đèn ngủ với ánh sáng vàng mờ mờ. Căn phòng lúc ấy chỉ vừa sáng đủ để nàng làm một chuyện đặc biệt dành tặng cho chồng đang ở xa. Nàng nghĩ làm thế sẽ khiến Anh thấy đỡ nhớ vợ và thấy nàng gần gũi bên Anh hơn…

Anh chị bên Tây về có gửi tặng vợ chồng một chiếc camera. Nàng lắp chiếc máy vào tripod, quay máy hướng về phía giường ngủ của nàng. Trong khung hình hiện ra quang cảnh chiếc giường thân thương với hai chiếc gối, chiếc tủ nhỏ kê đầu giường với bộ đèn ngủ. Nàng ướm thử vị trí ngồi trên mép giường để máy quay có thể ghi trọn hình ảnh nàng. Rồi nàng bấm máy ghi lại một đoạn thoại mà nàng muốn gửi đến chồng…

Tìm những câu nói cho thích hợp thật là khó! Nói đi nói lại nhiều lần nàng vẫn thấy lúc thì sáo rỗng, lúc thì quá đơn điệu… NẢn lòng, nàng đã tính ngừng việc thu hình này lại! Nhưng rồi, nàng cũng nói được một đoạn xem ra cũng khá ưng ý, mặc dù nội dung thì chẳng có gì là đặc biệt:

– “Anh! Em đang ngồi trong phòng của vợ chồng mình đây! Chiếc giường chung, hai chiếc gối… Hằng đêm em vẫn nằm ở đây cùng bé con. Nhớ Anh nhiều! Anh đừng cười khi xem đoạn clip này nghen! Anh thấy không… Hình như em đang béo ra một chút rồi! Hihi! Em làm clip này để Anh xem cho đỡ nhớ hai mẹ con… Khi nào nhớ thì lấy ra mà xem… Đoạn sau sẽ là đoạn mà Anh sẽ thích đó… (Cười)”

Chỉ một đoạn nói ngắn, nhưng điều chính mà nàng dự tính làm cho chồng xem đó là đoạn quay cảnh nàng và bé con cùng tắm trong bồn. Và chiều hôm đó, khi đón bé con về phòng, hai mẹ con nàng đã hồn nhiên vào bồn vui đùa làm thành một cảnh diễn nên thơ tặng chàng…

– “Bé, bé, nhìn đây nè (Nàng chỉ tay cho bé con nhìn vào ống kính camera), ba đang xem mẹ con mình tắm nha… Ba ơi! Bé yêu ba nhiều! Ba mau về chơi với bé nha! Mẹ cũng yêu ba nhiều nè…”

Và cứ thế, đoạn clip dễ thương đã được thực hiện…

Đưa bé con ra phòng ngoài, quấn bé trong chiếc khăn bông, nàng bước vào phòng tắm, quay chiếc camera đang gắn trên chiếc chân đứng hướng ra bên ngoài, và quay lấy cảnh hai mẹ con nàng cùng nhau lau mình và chải tóc. Nàng lau mình cho bé, rồi cũng lấy khăn lau khô tóc cho nàng, hai mẹ con cùng chuyện trò cùng chải tóc. Trong suốt thời gian ấy, nàng để toàn thân trong trạng thái nude trước ống kính để chồng nàng từ phương xa vẫn có thể chiêm ngưỡng và thưởng thức…

Rồi hai mẹ con đến gần ống kính, nàng bảo con làm cử chỉ “mi gió” và vẫy tay chào ba, còn nàng thì mỉm cười và nói “Chúc chồng yêu mạnh khỏe và sớm về bên mẹ con em!”

Đêm đến, nàng cứ xem đi xem lại đoạn clip. Tự mỉm cười hài lòng, dù cảnh tự quay không thể đẹp như điện ảnh, nhưng đó là cảnh thật, người thật, một thứ “cây nhà lá vườn” sống động, gần gũi. Rồi nàng lặng lẽ gửi đoạn clip sang cho chồng…

Ngày hôm sau, công việc ở văn phòng thu hút tâm trí nàng với những ghi chép, sổ sách và những con số. Công ty của Hạnh chuyên về các loại hoá chất dùng trong thực phẩm, về chuyên môn thì nàng chẳng hiểu mô tê gì, nên công việc chính là làm hồ sơ, văn thư, hoặc liên hệ với khách hàng, làm hồ sơ thủ tục xuất nhập hàng. Nàng cũng hầu như không để tâm gì nhiều đến cuộc gặp của Mẹ và Linh với Cho, cũng diễn ra cùng ngày.

Nàng mong đến chiều đón bé con về nhà, vui đùa với con và chờ xem Anh hồi âm như thế nào khi nhận được và xem đoạn clip ngắn mà nàng đã gửi đêm qua. Mong chồng thích chứ đừng quở trách gì hai mẹ con, chồng nhé!

Theo Afamily

Related Posts: