Chủ Nhật, 9 tháng 7, 2017

Cho anh được phép yêu em – Phần 20

-Tôi không bắt cóc cậu đâu mà sợ, lên đi. Nói rồi cậu mở cửa cho cô. Cô vãn chưa hết nghi ngờ lên xe cô hỏi tiếp.

-Sao từ trước tới giờ tôi không thấy cậu nhắc tới họ hàng trên đấy. cậu nhìn cô, đúng là đồ ngốc mà, lúc đi học cậu nói với cô rằng ba mẹ cậu đều là người Sài Gòn và họ định cư bên đó đã lâu, cậu cũng chỉ vừa về đây được 1 thời gian, cô đúng là chẳng nhớ gì. Nhưng thế cũng hay , cậu có thể nói dối mà không bị cô phát hiện, nhiều hay ít thì cũng phải đến được dất Lâm Đồng. nghĩ thế cậu bật cười

-Tôi hỏi cậu không trả lời còn cười cái gì vậy?

-À thì tôi đang nghĩ lên gặp họ hàng trên đó nên vui thôi. Sao em thắc mắc lắm thế, tôi đã cho đi nhờ xe, tiết kiệm cho em đỡ tiền không cảm ơn rồi còn…

-Thật à?

-Không tin thì thôi xuống đi bộ đi 1 mình. À mà nói trước hôm nay 28 rồi xe đông khách lắm, chưa chắc em đã bắt được xe đâu. Cậu giả vờ nới thế xem cô phản ứng thế nào thì cô tặc lưỡi

-Vậy sao? Thế thôi cho tôi quá giang bữa nay nha.

Cho anh được phép yêu em – Phần 20

Cậu mỉm cười đắc ý

-Vậy tôi đi nha. Nói rồi cậu hạ kính xe xuống. gió thổi vào mát rượi làm cho câu chuyện của 2 người ríu rít hơn, gần trưa thì họ cũng đã tới Lâm Đồng. chiếc xe đi tới đâu là người nhìn tới đó

-Này nhà họ hàng cậu ở đâu thế?

-À tôi cũng không rõ nữa

-Sao mà không rõ, ba cậu không nói à?

-Có chứ bao tôi bảo hỏi em là biết. cậu cười ranh mãnh

-Sao lại hỏi tôi, tôi biết gì về họ hàng của cậu cơ chứ? Cô tròn xoe mắt

-Ngốc quá, tôi lấy cớ đi theo em thôi. Cậu nói như không

-Trời! cậu bị khùng à, cậu định làm gì chứ? Cô giãy nảy

-Đâu có, tôi đi chơi tết mà. Cậu vẫn tỉnh bơ

-Tôi đến hết thuốc chữa với cậu. thôi tới rồi, dừng xe tôi xuống đây, còn cậu tự lo cho thân mình đi

-Em nỡ bỏ tôi lại thật à?

-Ừ đấy

-Em nghĩ mà xem , nơi đất khách quê người thế này em bỏ tôi lại tôi biết làm sao, tôi lại đi xe sang thế này lỡ bọn cướp nó giết tôi cưới tài sản thì sao? Rồi lỡ cô nào mê tôi bỏ bùa luôn thì sao?….cậu tuôn ra 1 tràng vì sao khiến cô phải đắn đo.

-Thôi được rồi, đi theo tôi, không được kiếm chuyện gì đâu nha. Cậu như chết đuối vớ được cọc

-Vâng, thưa xếp. đúng lúc dì họ và con gái bà đi chợ về, thấy chiếc xe sang trọng dừng ngay trước ngõ làm họ hơi tò mò. Lại gần thì thấy Hạ Lan

-Ủa Lan hả con. Con về giờ nào đấy. mẹ con đâu còn ai đây? Bà thấy Lan thì hỏi luôn 1 hồi rồi chỉ vào cậu thanh niên mang sơ mi trắng quần jeans đứng cạnh

-Dạ con chào dì, đây là Minh Khôi bạn con ở Sài Gòn, mẹ con ra chăm ông ngoại ít hôm dì ạ

-Ông làm sao hả con?

-Dạ ông bị té gãy chân dì ạ

-Có khỏi không, cô quay sang nói với cậu

-Đây là dì Hoa, em họ của mẹ tôi, còn đây là Phương con gái dì, bằng tuổi tôi đó. Cậu lễ phép

-Cháu chào dì , cháu là bạn Lan ạ. Rồi cậu nhìn sang thấy Phương đang đờ đẫn nhìn cậu cũng hơi ngại.

-Chào Phương, Phương vẫn không trả lời chỉ nhìn cậu đến khi mẹ cô phải lay mấy lần cô mới kịp hồi tỉnh.

-À vâng chào anh, em là Phương. Cậu thầm nghĩ sao Hạ Lan không ngọt ngào như vậy nhỉ, cô ấy mà nói chuyện thế chắc cậu mất ngủ luôn.

Sao màn chào hỏi thì cả bốn người vào nhà. Chiếc xe sang trọng thu hút nhiều người đến thăm dò. Sau khi biết là bạn Hạ Lan tì một nửa trong số đó nghĩ không hay về cô.

Cô và cậu đi loanh quanh thăm vườn một chút thì Phương gọi hai người vào ăn cơm. Từ lúc Khôi xuất hiện Phương có vẻ dịu dàng hơn. Bình thường cô không ưa Hạ Lan vì Lan xinh gái, học giỏi nên ai cũng quý cô. Hai người lại giếng múc nước rửa tay, cậu giành múc. Lần đầu tiên trong đời cậu kéo cái thứ gì đó nặng tầm 5kg mà cậu nhìn xuống cái hố đen bán kính tầm 1m mãi mà không thấy . kéo một lúc mồ hôi nhễ nhại cũng được một thau nước. Phương xông xáo lấy khăn tay cho Khôi nhưng cậu bảo không cần nên cô ỉu xìu. Cậu rửa tay rồi đôi khi khoát nước vào người cô, cô cũng khoát lại, hai người đùa nghịch mà quên đi sự có mặt của Phương. Bỗng tiếng la làm hai người giật mình, Phương bị rắn cắn. cô và cậu chạy lại chỗ Phương thấy máu từ vết răng. Cậu nhanh chóng lấy khăn tay buộc cố định lên chân Phương phòng lỡ rắn độc cắn độc chaty về tim. Rồi ngậm vào chỗ rắn cắn và hút máu nhổ đi. Lan kịp nhìn thấy con rắn bỏ chạy chỗ khóm cây gần giếng , là 1 con rắn ráo nhỏ nên cũng không nguy hiểm. sơ cứu xong cậu bế Phương vào và chở lên trạm xá. Bác sĩ bảo không sao. Lượng độc ít và sơ cứu kịp thời nên đưa thuốc về uống và bôi ít ngày là khỏi.

Lúc về Phương cứ lấy cớ đau để cậu bồng ra xe, cậu có hơi ngại vì lúc nãy cấp bách nên không để ý giờ cậu quay lại nhì Lan thấy cô vui vẻ bình thường nên cũng thôi. Cậu bế Phương ra xe, Phương ôm chặt lấy cổ cậu còn Lan đi sau. Cô thấy trong lòng mình có chút gì đó ghen tỵ nhưng tự nhắc mình cậu ta là gì của mình đâu, với cả chỉ là cứu người thôi sao cô phải khó chịu. nghĩ thế cô đi nhanh hơn. Cô tính ngồi sau thì thấy cậu mở cửa sau bỏ Phương ngồi trong đó rồi mở cửa đợi cô.

Theo Afamily

Related Posts: