Anh ngồi đó nhìn tôi, tôi thì cứ nấu thôi, vì có nồi áp xuất nên nấu cũng rất nhanh! Lúc nấu tôi có ho vài cái tôi thấy anh nhìn :
-Em bệnh hả Duy!
……
-Sao không nói anh! Em cảm thấy như nào để anh lấy thuốc cho em!
……
Tôi im lặng nấu tiếp và anh cũng im lặng, tôi không nhìn anh nhưng tôi biết có lẽ anh đang rất buồn vì tôi, 1 không gian nặng nề sau lưng tôi. Nấu xong, tôi dọn ra cho anh:
-Anh ăn đi tôi lên phòng!
-Em ở lại đây với anh đi!
-Anh ăn mà cũng phải có người trực cơ à?
-Anh chỉ muốn em ngồi đây với a
Tôi ngồi đối diện, mặt lạnh như tiề nhưng tôi biết tôi đẹp, tôi đang mặc bộ ngủ rất đẹp, váy thân dài ngang gối màu đỏ thẫm (ahihi, lần này có mặc nội y chứ không thả rông như lần trước đây ạ). Anh vừa ăn vừa nhìn tôi, ít phút tôi lại hắt xì, ít phút tôi lại ho, tôi thấy mệt mỏi mà phải ngồi đây trực cho anh ăn hả?
-Em cảm đúng không, ho và sịt mũi đúng không, tý ăn õng anh sẽ lấy thuốc cho em uống! em cũng ăn tý cháo đi để còn uống thuốc
-Tôi không uống đâu, anh ăn nhanh đi để tôi còn đi ngủ, tôi thấy hơi mệt.
Anh cúi xuống ăn tiếp, nhưng tôi thấy dường như có vài giọt nước mắt của anh rơi vào tô cháo thì phải, có phải tôi đã hơi quá đáng với anh, anh có điều gì muốn nói với tôi nữa không…hay anh chỉ biết xin lỗi và xin lỗi.
…
Tôi đứng dậy đi ngay không cần suy nghĩ, lên tới nơi, tôi chếnh choáng vì hơi chóng mặt, tôi cố vào giường nằm, lát sau thấy anh lên, anh mang lên cho tôi 1 ly sữa và thuốc, anh ngồi lên giường bên cạnh tôi :
-Duy! Em uống tý sữa rồi uống thuốc nếu không mai em không dậy nổi đâu!
-Tôi không uống! tôi muốn ngủ!
-Em thôi cứng đầu đi! Hãy bỏ chuyện đó qua 1 bên đi. Lo cho sức khỏe đi e
…..
-Đây! Ngồi dậy! anh đỡ em nhé!
Anh vừa nói vừa lòn tay vào cổ tôi, tay kia thì nắm vào cánh tay tôi kéo tôi dậy, chợt tôi giật mình đẩy anh ra :
-Anh đừng đụng vào tôi
Tự dưng có cảm giác sợ hãi trong tôi! Tối sợ anh, tôi sợ sẽ như lần trước, cái cảm giác có cứ ùa về khii anh chạm vào tôi! Anh trân trân nhìn tôi, tôi cảm thấy khó thở, khó chịu! tôi như phát điên, cầm ly sữa quăng vào tường, vỡ nát…
-Duy! Em sao vậy Duy! Anh cầm 2 tay tôi giữ chặt! tôi thì khóc, khóc lớn thật lớn như trong đời chưa từng được khóc! Tôi vùng dậy, chạy ra khỏi phòng nhưng tôi không đi vững huống chi là chạy , tới bậc cửa phòng tôi vấp ngã nhào, anh vội chạy ra, đỡ tôi dậy, tôi đứng không nổi nên anh bế tôi đặt lên giường anh, tôi nằm khóc, anh ngồi bên cạnh, anh cũng khóc, anh tự trách bản thân mình! Vì anh mà tôi thành ra như thế, vì anh mà tôi gần như thành 1 người khác ở 1 thế giới khác, tôi mệt mỏi nên ngủ thiếp đi, trong mơ màng tôi thấy anh vuốt tóc và gương mặt tôi, anh xin lỗi và hôn vào má tôi…là mơ hay thật…tôi không phân định được, chỉ biết trong mơ màng ấy, có 1 người anh , yêu thương tôi hết mực, chăm tôi hết mực!
Sáng hôm sau tôi dậy thấy đầu nặng như treo đá! Tôi ngồi dậy, vệ sinh cá nhân xong tôi xuống nhà nghĩ giờ này anh đã đi làm rồi, nhưng không, anh đang loay hoay nấu gì đó dưới bếp, tôi lại gần , anh vẫn chưa nhận ra sự xuất hiện của tôi, thấy anh nấu cháo, hình như nấu cháo thịt bò cho tôi thì phái nhưng anh đang mơ mọng gì đó, anh đứng chết trân, chắc đang nghĩ về tôi! Nồi cháo sôi nhiều quá tràn ra cả ngoài nên tôi đưa tay nhấn nút tắt bếp anh mới hoàn hồn trở lại , nhìn sang bên tôi thấy anh liền đưa tay sờ trán tôi, anh bảo tôi đã bớt sốt, đem qua tôi sốt cao quá, rồi anh kêu tôi ngồi xuống đi, anh múc cháo cho tôi, rồi anh đi lấy dụng cụ khám và đo huyết áp cho tôi, tôi ăn cháo, anh lấy sẵn thuốc để cạnh bên! Bảo tôi ăn xong thì nhớ uống thuốc, anh chỉ xin nghỉ được có nửa buổi sáng, anh phải đi làm ngay, dặn tôi đừng sang shop và hãy ở nhà nghỉ nhơi cho khỏe, chiều nay anh sẽ về trông tôi. Tôi im lặng ăn cháo không nói lời nào cả! anh đi làm, tôi nhìn theo xe anh đến khi khuất dần, có lẽ tôi nên cho anh 1 cơ hội…cơ hội cho anh và cả chính tôi…
Chiều hôm ấy, ông nội về, thấy tôi bệnh ông lo lắng hỏi thăm, tôi bảo tôi không sao thì ông nói với tôi :
-Hay là ông sắp có chắc rồi Duy?
-Ôi làm gì có ông! Không có đâu!
-Sao con chắc nịch thế! Đã khám chưa?
Đúng lúc ấy anh về đến , nghe đến khám chưa thì anh bảo:
-Khám rồi! con đã khám rồi ông ạ!
-Thế có không hả thằng này!
-Có ông ạ!
-Thấy chưa ông nói mà!
-Có cái gì anh nói gì vậy! tôi tiếp lời!
-Thì có bệnh cảm đấy chứ còn gì!
-Ôi cái thằng, ông hỏi mày con bé Duy nó có chắc cho ông không???
-Haha, tuiju con sẽ cố gắng ông ạ! Ông không phải gấp làm gì , hẹn ông lâu nhất là 2 năm ông nhé!
Nghe đến từ 2 năm, tôi chợt khó chịu ra mặt
-Ông ơi con lên phòng nhé, con hơi mệt!
-Ừ ừ, đi đi con! à mà Duy này, 6 ngày nữa là giỗ bà nội, mai ông sẽ về Đà Lạt trước 2 đứa con sắp xếp về sau nhé, ông muốn giới thiệu con với bà con hàng xóm, có 1 vài người đám cưới 2 đứa không dự được!
Theo Afamily