Thứ Hai, 3 tháng 7, 2017

Chuyện vợ chồng kỳ lạ – Phần 13

Phương nói xong, yên lặng nhìn Ngọc. Cô bé trông bối rối. Cô lại tiếp lời,

– Thôi thế này, chị cũng phải về thôi, chị bận lắm, con cũng đang ốm, chị không đi lâu được. Em cứ suy nghĩ kỹ đi, chị biết với em cũng hơi khó để có thể giải quyết được chuyện của mình vì chuyện này quá bất ngờ và khiến em đau khổ. Vì em là người trông tương đối tốt và lành nên chị cũng rất thương và cũng không có ác ý gì với em cả. Chị nói thật, tại sao mà chị chịu đựng cuộc sống với anh ấy tới tận giờ vì chị không muốn con mình không có cha, hoặc phải có thêm những người cha khác mẹ khác. Chị tin con người đều có tính thiện, bản chất của anh ấy thực sự ngày đầu chị gặp là tốt, chị cứ kiên nhẫn chờ đợi một ngày nào đó anh ấy sẽ lại thiện lương như thế. Có điều, thời gian hơi bị dài, và hơi bị sóng gió nhiều quá. Vì thế, trên quãng đường mà chị với anh ấy đi với nhau, ngang đường nếu có một ai đó mà có thể khiến anh ấy tốt hơn, và anh ấy có tình cảm thực sự với người đó chị sẵn sàng nhường lại và coi như là hết duyên hết số với nhau thì không thể ở thêm được với nhau em ạ. Biết đâu người đó lại là em thì sao?

– Sao chị lại có thể sống với con người như vậy hả chị? Em nhìn chị là em có thể tin rằng chị không nói dối, vậy thì anh ấy kinh khủng thế này thì làm sao mà chị có thể ở với anh ấy được vậy?

– Em có thể cho là chị quá cao thượng, hoặc quá tự tin rằng sẽ thay đổi được chồng, hay là có thể nghĩ chị sống vì con vì cái mà cũng có thể vì chị quá yêu anh ấy. Chị cũng không biết tại sao lại làm vậy nữa. Nhưng có một điều chắc chắn chị sẽ làm là, chị có thể khổ một chút, chị chịu được, nhưng chỉ cần chồng chị không còn yêu chị nữa chị sẽ không bao giờ ở lại với anh ấy. Dù sao thì chị vẫn còn chút cảm giác…

– Em không thể chen vào gia đình chị được đâu. Em không muốn và bố mẹ em cũng không bao giờ cho phép…

Ngọc ngập ngừng…

– Nhưng em yêu anh ấy lắm chị ạ. Em và anh ấy có trục trặc thì toàn em phải xin lỗi và làm lành trước thôi. Thế này thì em chia tay thế nào bây giờ.

– Vậy em cứ coi như chưa có cuộc nói chuyện này, và em có quyền giải quyết theo trái tim mình.

– Chị ơi,…

– Uh,…

– Em rất thương chị và em đau lòng quá. Em sẽ chia tay anh ấy, nhưng chị cho em vài ngày tìm lý do nhé.

– Cảm ơn em.

– Chị cho em biết nhà chị với, để em có cớ mà nói với anh ấy…

– Đi theo chị…

Phương đưa con bé đi ngang qua ngõ nhà mình, để ý không thấy chồng ở đầu ngõ vì còn đang trông con gái trong nhà rồi chỉ:

– Nhà chị trong này em ạ. Rồi hai người chia tay.

Phương cố gắng quên đi những suy nghĩ trong đầu mà tập trung chăm con chăm cái, mấy ngày nay, Thành cũng không có biểu hiện gì lạ. Thỉnh thoảng Ngọc lại gọi điện cho Phương nói chuyện, cô cũng rất từ tốn nhẹ nhàng, cho đến cuối tuần hôm đó. 8h tối, Thành chưa đi làm về, dạo này công ty anh bận thật sự…

– Chị ơi. Ngọc vừa nói vừa khóc,

– Uh, gì vậy em?

– Em có thai rồi.

Phương nghe tin này như sét đánh ngang tai. Cô ngập ngừng hỏi lại

– Em có bé rồi à? Vậy em biết được bao lâu rồi?

Chuyện vợ chồng kỳ lạ – Phần 13

Ngọc cứ thút thít mãi, hồi lâu mới trả lời…

– Em biết phải kết thúc ngay mối quan hệ này nên hôm qua em đã nói chuyện điện thoại với anh ấy, trên điện thoại thôi chị ạ chứ em cũng không dám đối diện trước mặt anh ấy, em cũng không biết phải làm sao nữa, em bảo là em nhìn thấy anh ấy đi với vợ con, và chỉ nhà của anh ấy cho anh ấy biết, lúc đầu anh ấy bảo em vớ vẩn thì em tả đúng thông tin về gia đình mà chị nói cho em biết rồi anh ấy bảo tin anh ấy hay không thì tùy, anh ấy không nói nữa. Em cũng đau khổ lắm, em yêu anh ấy lắm chị ạ nhưng em không thể u mê mà theo anh ấy được, vì như vậy người khổ nhất là em…

– Đúng rồi, nếu mà em không thực sự quyết tâm ở bên anh ấy thì phải chấm dứt càng sớm càng tốt, cứ chìm đắm trong mối tơ vò này em sẽ ngày càng bị quấn vào thôi…

– Vậy mà, tối qua em khó chịu, vừa rồi ra bác sỹ khám thì bác sỹ chuyển sang bên khám sản phụ khoa, rồi một hồi họ báo em có thai, được 4 tuần rồi chị ạ …

– Vậy tốt rồi, em tuyệt đối không được nghĩ bậy, phải giữ đứa bé lại, đó là con mình, tuyệt đối không được bỏ con. Đời chị đã có một lần gián tiếp làm một đứa bé không thể được làm người rồi, không thể để có lần thứ 2 được, em chờ đấy, chị qua ngay, rồi chị em mình sẽ giải quyết, chị sẽ đưa em về gặp bố mẹ chồng chị nói chuyện, đằng nào thì vợ chồng chị cũng khó bền lắm rồi em ạ. Chờ đấy nhé

– Em muốn thông báo với anh ấy trước xem anh ấy phản ứng ra sao đã chị ạ. Em sợ lắm. Anh ấy luôn cẩn thận khi quan hệ với em, hâu như không lần nào là quên dùng áo, còn nếu quên thì em đều uống thuốc… Mà cả tháng trước thì có lần nào là… Chết rồi, có chị ạ, khoảng đầu tháng trước, em chủ quan vì vừa hết tháng xong.

– Đồ ngốc ơi, làm gì có ngày nào gọi là ngày an toàn? Ngày nào chẳng có thể dính bầu.

Nghe bồ của chồng tả về việc ấy của chồng mình với người ta làm Phương đau và thấy ghê người, tất nhiên, từ khi biết chồng có mối quan hệ ngoài luồng, Phương chẳng để chồng chạm vào người nữa, cô thấy ghê tởm con người đó, hình như đàn ông họ chỉ cần là đàn bà là có thể tự do mà yêu đương mà không cần quá quan tâm người đó có khác với người hàng ngày mình yêu thì phải. Phương thấy lạnh người khi nghĩ rằng nay có thể làm việc yêu với người này, mai lại có thể làm được chuyện đó với người khác… Tất nhiên, Phương thấy khinh bỉ chỉ không nói ra mặt, cô từ lúc đọc tin nhắn đã xác định tư tưởng không cần chồng nữa rồi. Thực ra con người Phương cũng thật kỳ lạ, tất nhiên chuyện yêu là nhu cầu và đôi khi cũng là thói quen của phụ nữ có chồng nhưng với Phương, chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì tới cuộc sống, trước kia hai người còn yêu nhau, trong thời gian ngắn ngủi hơn nửa tháng từ sau ngày đi chụp ảnh cưới tới trước khi chuyện Phương bắt gặp Thành và Lương ở khách sạn, chuyện đó nhiều và rất vui, tất nhiên là cô rất thích. Nhưng kể từ đó, cô thấy thật nhạt với việc yêu chồng, sau khi ở cữ cũng có thời gian Thành mang chuyện yêu ra để hành hạ cô hàng đêm, Phương cũng vẫn tạm chấp nhận như là một kiểu yêu để đỡ đi cảm giác hành hạ, rồi dần dần hai người gần như ly thân, Phương cũng chẳng có cảm xúc gì khác biệt, có mong muốn gần chồng hay…

– Chị ơi, em không muốn bỏ nhưng em không thể đẩy chị ra ngoài được chị ạ. Em không làm được việc đó đâu.

– Thôi được rồi, em nói chuyện với anh Thành trước đi rồi chị sẽ tính tiếp.

Chiều hôm đó, Ngọc lại gọi điện cho Phương,

– Chị ơi, em gọi điện cho anh ấy anh ấy không nghe máy. Em nhắn tin em có thai rồi mà từ sáng tới giờ không thấy anh ấy trả lời, em nóng ruột quá chị ạ.

– Tội nghiệp! Phương buột miệng nói, chồng cô là người mà điện thoại là vật bất ly thân, Phương chưa từng thấy Thành rời điện thoại của mình trừ phi đi tắm. Chắc chắn là anh không muốn trả lời điện thoại, vậy là với con bé, anh chỉ là chơi bời qua đường chứ chẳng yêu đương gì cả.

– Chị ơi, vậy là sao hả chị?

– Anh ấy chỉ coi em là trò chơi thôi, để đấy chị giải quyết cho.

Phương mấy hôm nay đều để ý Thành, rõ ràng mối quan hệ bên ngoài của anh đang gặp sóng gió to mà anh không hề có biểu hiện gì lạ. Không hề có một chút nào thay đổi trên khuôn mặt, chỉ em Ngọc là đau đớn vật vã thôi. Ôi đàn ông!

Buổi tối Thành về nhà, cô nói với Thành,

– Anh vào đây em bảo?

– Có chuyện gì vậy?

– Chiều nay, có một người gọi điện vào máy bàn nhà mình, nói chuyện với em, bảo là anh có bồ bịch bên ngoài, anh đi lừa bạn nó, làm con bé đó đang có thai rồi người đó tắt máy.

Thành tái mặt đi, giả lả chối:

– Làm gì có chuyện vớ vẩn đó, em cứ nghe người ta nói linh tinh. Chắc đứa nào nó ghen ăn tức ở nó nói bậy bạ thôi, Em tin làm gì. Mà thôi, chuyện chẳng ra đâu vào đâu cả, có cơm chưa em?

Phương cười thầm trong bụng, sao phải chối hả anh giai, có gan ăn cắp mà không có gan chịu đòn, anh đi lăng nhăng bên ngoài để con người ta ễnh bụng ra rồi còn chối nữa à? Sao lại có người sở khanh thế nhỉ. Thật tội cho em Ngọc là đã gặp phải anh. Mà sao phải chối, mà sao phải lảng sang chuyện khác vậy?

– Cơm thì có rồi, nhưng người ta khăng khăng là vậy, còn khóc lóc kể là anh còn hoan hỉ về nhà gặp gỡ bố mẹ bạn nó rồi nữa cơ, và rồi yêu nhau lắm, và rồi còn nhận ông bố nuôi ngoài này nữa cơ. Nó thuê nhà ở … có phải không, tên là Ngọc, con bé kia nó bảo vậy đấy anh ạ. Nó gọi cho em cũng chỉ có ý là bảo em có chuyện đó thôi chứ không có ý gì ăn vạ hay bắt đền gì anh cả, chỉ bảo em là bạn nó không liên lạc được với anh nên nó thấy thương thì gọi cho em xem em giải quyết thế nào thôi.

– Chuyện vớ vẩn vậy mà em cũng tin, thế ai gọi điện nói chuyện với em là anh có con nọ con kia bên ngoài em đều tin à? Thôi đừng nói ba chuyện vớ vẩn này nữa, anh nhiều việc lắm rồi, không hơi đâu mà đôi co với em đâu. Em cũng bỏ ngoài tai đi, không thấy anh đi đâu làm gì thì đừng có mà ghen tuông linh tinh rồi nghe ba cái con rách việc đặt điều! Thành sẵng giọng chối bay chối biến.

Phương thở dài,

– Là người ta nói như thật vậy đấy. Thế nên em đang hỏi anh là như thế nào, giải quyết thế nào mà sao anh phải bù lu bù loa lên vậy?

– Đâu, em đưa số điện thoại của cái đứa gọi cho em đây anh cho nó một trận?

– Anh buồn cười nhỉ, người ta gọi máy bàn cơ mà!

Phương thầm nghĩ, đàn ông tài thật, không một chút mảy may quan tâm khi bồ có sự cố mà hình như anh ta sẵn sàng đá con bé tội nghiệp kia rồi thì phải! Cô chờ xem họ giải quyết với nhau thế nào, cũng không nói chuyện thêm với Thành về việc đó nữa.

Tới nửa đêm, Ngọc gọi điện cho Phương, con bé khóc

– Chị ơi, anh ấy không trả lời điện thoại em chị ạ. Em hiểu ra vấn đề rồi, em chỉ là con ngốc, anh ấy chẳng yêu thương gì em cả. Em chỉ là công cụ để chơi bời của anh ấy thôi. Vậy mà mới 2 hôm trước trước khi em nói chuyện bảo chia tay với anh ấy do anh ấy đã có vợ anh ấy vẫn còn cứ làm như sống chết được với em chị ạ. Anh ấy còn nhìn em mà bảo với bố nuôi của em là “Con yêu Ngọc lắm bố ạ, bố ủng hộ bọn con nhé” như thật chị ạ. Mới 2 hôm trước thôi…

– Bình tĩnh em ạ. Bản chất chồng chị là vậy rồi, em chỉ là một trong số nạn nhân của anh ta thôi. Bây giờ thì em tính sao? Chị bảo này, em đến thẳng nhà chị đi. Chị giải quyết cho. Yên tâm chị sẽ ở bên anh, bắt anh ấy phải chịu trách nhiệm với em. Không thể để anh ấy muốn gì được nấy được em ạ.

– Chị ơi, không làm thế được đâu ạ. Em sợ anh ấy lắm, ngày trước có anh bạn học cùng em, hồi em vẫn đi học đến tán tỉnh em, anh ấy gọi một đám bạn tới rồi anh ấy đánh cho họ tơi bời chị ạ. Bạn của anh ấy toàn đầu gấu thôi chị ạ. Chị là vợ anh ấy mà không biết à?

Phương giật mình nhớ ra, chồng cô cũng chẳng phải hạng người bình thường, cô biết bạn của anh có hai hạng người, một là đám ăn chơi và rất anh chị ( giống hệt những ông bạn của bố chồng cô, cực kỳ dữ dằn); một là bạn làm ăn thì lại rất tử tế và anh thường cho cô tiếp xúc những người này thôi. Ở với chồng lâu cô thấy dường như trong con người anh có 2 mặt đen trắng đối lập, một thì bình thường hiền từ, một thì thật khủng khiếp. Phương thì cũng chẳng sợ anh đâu nhưng cô cũng biết là con người khủng khiếp kia cô cũng chẳng ở nổi. Phương thấy thương con bé tội nghiệp. Nó ngây thơ non dại quá mà vấp phải người đàn ông từng trải lọc lõi như chồng cô thì chạy sao cho thoát. Anh ta cũng hiện nguyên hình để Ngọc phải sợ hãi mà không dám làm gì ảnh hưởng tới anh. Có lẽ Lương đã cho anh kinh nghiệm quý báu để đối phó với bồ nhí, chọn những em nhà quê nhẹ dạ.

Phương cứ mải mê suy nghĩ chưa biết là cô sẽ giúp Ngọc kiểu gì. Thật lòng cô muốn giúp con bé, lần đầu vấp ngã lại gặp trắc trở quá lớn, yếu đuối như Ngọc thì chịu làm sao nổi. Bản thân cô khi gặp vấn đề với chồng còn đau đớn tưởng chừng như không thể vượt qua thì một em gái quê mùa ngây thơ như Ngọc thì biết xử lý thế nào nhỉ! Chuyện tình cảm khó nói lắm, cô biết là rơi vào rắc rối liên quan tới tình cảm là không thể nói trước được điều gì, ngay bản thân cô, dù sao thì cũng có chút kinh nghiệm mà đối phó với những chuyện đó mà còn sai lầm, mà còn hối hận không tả về những gì đã qua thì… biết làm sao giờ đây?

Gia đình này, vốn dĩ chỉ có mình Phương giữ gìn, còn bản chất thì Thành chỉ có mỗi một đức tính là yêu thương con gái hết mức. Phương chưa từng thấy một người cha nào mà hết lòng chiều con, yêu thương con gái một cách kỳ lạ như Thành. Trước khi sinh con, Thành hoàn toàn dửng dưng với việc cô sinh con gái thì bây giờ sau khi con bé ra đời anh lại thể hiện một tình cảm hoàn toàn ngược lại. Đến nỗi ai cũng phải thốt lên là sao lại có người quý con gái đến thế. Việc tắm rửa, cho con ăn, cho con đi vệ sinh – con cô bị táo bón, vốn dĩ là rất khó khăn – hay mua sắm những gì cho con gái Thành chưa bao giờ ngại, mà đàn ông thì mấy ai ham làm việc đó. Dù tình cảm giữa mình dành cho chồng giờ không biết lưu lạc nơi nào, dù cô cũng xác định tư tưởng là gia đình mỏng manh của cô sẵn sàng tan vỡ nhưng nhìn thấy Thành chăm con và chơi đùa cùng con gái cô lại dấy lên một cảm xúc…

Quay trở lại việc của Ngọc, cô nghiêm túc nói:

– Chị cũng biết là em thấy lạ khi gặp một người vợ kiểu như chị, sẵn sàng nhường chồng cho người khác. Không phải là chị hết yêu chồng hay có vấn đề về thần kinh mà không muốn con mình không được ở bên bố nó, tại vì hiển nhiên là chị mà không sống với anh ấy thì chị sẽ nuôi con bé con nhà chị, chẳng ai muốn thế. Bố thì có thể thiếu, nhưng mẹ thì phải có em ạ. Có điều, chị thương đứa trẻ trong bụng em, đừng làm mất đi cơ hội làm người của nó. Tội nghiệp lắm. Sai lầm giết người đấy em ạ. Chị đã phải sống trong đau khổ lúc mang bầu, chị cũng không muốn em phải khổ nên chị sẽ giúp em ở bên anh chồng chị mà không phải sợ gì cả. Sáng mai chị sẽ gặp em rồi mình tính kỹ lại nhé.

Theo Afamily

Related Posts:

  • Có nên nhắm mắt kiếm đại một người chồng để làm điểm tựaTuổi đã lớn nên tôi muốn có một đứa con nhưng suy nghĩ rất nhiều, vì nếu có con mà không lo cho con được cuộc sống đầy đủ, con không có cha cũng tội.   ảnh minh họa Tôi 32 tuổi, ở tuổi này lẽ ra đã có một gia đình nhỏ … Read More
  • Tôi không ngờ chuyện khó tin như thế này lại rơi xuống đầu mìnhNghe chồng thông báo qua điện thoại mà tôi rã rời tay chân, tại sao chuyện khó tin thế này lại có thể xảy ra với tôi cơ chứ?   Bao năm tôi sống với bà, bà có xem tôi là con người đâu. (Ảnh minh họa) Tôi kết hôn được 5 … Read More
  • Tôi đã đánh mất em trong một lần say xỉnHôm uống say, tôi lại tức vì em không chịu gặp nên nói: "Sau này anh mà gọi điện thoại cho em nữa thì anh không làm người”. Từ đó em chặn mọi liên lạc của tôi.   Ảnh minh hoạ Tôi 34 tuổi, lấy vợ năm 28 tuổi, ly dị… Read More
  • Tôi như con tàu mất lái khi biết em quay về với tình cũMới đây, hai đứa còn hẹn cưới nhau, em rất vui, giờ lại như vậy. Tôi không biết nên tin vào tình yêu như thế nào nữa…   Ảnh minh hoạ Tôi 27 tuổi, đang sinh sống và làm việc tại nước ngoài. Tôi và em quen nhau trên cùng… Read More
  • Nếu không còn yêu nhauVợ chồng em đã từng yêu nhau nhiều như thế, đã hạnh phúc nhiều như thế, đã hẹn thề bao lời yêu thương. Em nói em không quên, và em biết có lẽ chồng em còn nhớ. Chỉ là em vẫn hoang mang không hiểu tại sao mọi sự lại đến nông n… Read More