Thứ Hai, 3 tháng 7, 2017

Chuyện vợ chồng kỳ lạ – Phần 14

Lạ thật, lần này thì Phương hoàn toàn không thấy ghen mà chỉ thấy thương xót cho cô gái trẻ nhẹ dạ đang va vấp trước sóng to gió lớn của cuộc đời.

Mới lấy chồng được 2 năm mà cô đã chai lỳ cảm xúc với việc đó đến vậy sao? Đành rằng mình cũng khá cứng rắn và bình tĩnh thì cũng phải có chút ghen tuông chứ nhưng mà lần này thì hoàn toàn không. Tất nhiên lúc đọc tin nhắn thì có nhưng sau kho gặp Ngọc thì cảm xúc đó đã tan như bong bóng xà phòng.

10h sáng, Phương hẹn Ngọc ở quán cà phê hôm trước hai chị em gặp nhau. Chị chủ quán nhìn 2 người với vẻ mặt kỳ lạ, hôm trước chị ấy cứ ngồi chăm chú nghe lỏm chuyện của 2 “tình địch” mà quá đỗi thân tình.

Lần này thì Ngọc ăn mặc đã giản dị hơn, không còn hàng mi giả cong vút với khuôn mặt đầy phấn và son môi đỏ chót nữa mà là khuôn mặt nhợt nhạt, dáng vẻ u sầu…

Phương thì lúc nào cũng vậy, cũng vẫn búi tóc cao và hôm nay cô mặc chiếc váy màu hoa dịu mắt, cô vẫn trang điểm nhẹ nhàng. Sự cố nào cũng chẳng ảnh hưởng tới vẻ bề ngoài của cô, Phương lúc nào cũng giữ tác phong điềm tĩnh như thường.

Ngọc mở lời:

– Em biết chị phải vất vả suy nghĩ cho việc của em. Em hiểu là chị thật lòng có ý tốt. Nhưng chị ơi, con người như chị, làm ra kinh tế, chính chắn, điềm đạm. Chị xinh đẹp, có học thức hơn em mà còn không giữ được anh ấy thì em giữ làm sao? Chị còn có con rồi còn em, … khó lắm chị ạ. Anh ấy yêu và muốn giữ gia đình thì mới chơi đùa với em, nói đúng ra thì là lừa em. Coi như em ngu dại, em chấp nhận thôi chứ có muốn thì cũng không thể thay đổi được nữa. Anh ấy không hề trả lời em dù cả đêm qua em nhắn tin gọi điện nói hết lời. Vậy thì chị có tặng anh ấy cho em thì anh ấy cũng có chấp nhận em đâu. Còn gia đình anh ấy, em sợ lắm. Em không sống được với bố chồng mẹ chồng chị như vậy đâ khi cái bóng của chị quá lớn… Em cảm ơn chị khi đã nghĩ cho em, em đã có quyết định của mình rồi chị ạ, em bỏ cái thai rồi và suốt đời này em sẽ không bao giờ gặp anh ấy nữa. Em hận anh ấy, vì anh ấy mà con em không được làm người. Suốt đời này em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ấy…

Phương ngạc nhiên trước cô bé cứng rắn ngồi trước mặt mình…

Chuyện vợ chồng kỳ lạ – Phần 14

Phương không nghĩ được cô gái suốt ngày gọi điện khóc lóc với cô đang ngồi đây lại là một người dứt khoát mạnh mẽ như vậy. 2 con người khác nhau, xử lý cũng hoàn toàn khác nhau. Phương nhớ lại, với Lương, cô mà xử lý kiểu này chắc nó nhảy cẫng lên vì tặng chồng cho nó, vì sau bao nhiêu trò hề nó cũng đã đạt được mục đích; còn Ngọc… trong khi cô sẵn sàng giúp đỡ, sẵn sàng ra đi thì cô bé lại không nhận. Ngọc với Lương thật sự là hai con người với hai tính cách hoàn toàn đối lập, cô thật sự thương cô gái hiền lành mà mạnh mẽ kia quá. Giá như em không gặp chồng cô…, xinh xắn, dễ thương thế kia thì làm sao mà chạy thoát khỏi anh khi bẫy tình đã giăng ra kia chứ. Ngọc không đẹp, không chân dài, không “tây” như Lương nhưng có vẻ dễ thương và lành của các cô gái trẻ sống ở quê với chiếc răng khểnh duyên dáng. Sở thích của Thành ban đầu cô cũng tưởng là kỳ lạ nhưng rồi dần dần cô cũng hiểu, anh ta đến với các cô gái trẻ, toàn sinh viên từ quê ra để dễ lừa, dễ chăn dắt chứ người như anh thì thiếu gì gái mời mọc, thậm chí mấy em làm việc trong văn phòng còn say Thành như điếu đổ… cơ mà biết đâu còn có những người khác mà Phương không biết thì sao! Biết đâu Phương cũng chỉ khác những cô gái kia ở cái sự “hình như là quyết tâm” lấy cô làm vợ. So sánh lại, cô hiểu chồng mình là kẻ chỉ thích ăn chơi cùng gái trẻ và lấy gái già về làm vợ để cho đủ nghĩa vụ với bố mẹ thì phải.

Phương thấy thật sự nản với đức ông chồng của mình, vậy mà ghen với Phương như đúng rồi, ra là anh ta cứ nghĩ ai cũng như mình vậy, mình ăn chơi, bồ bịch thì vợ rơi vào hoàn cảnh đi làm văn phòng cũng như anh ta. Phương tự nhiên lại thêm một phỏng đoán, có khi mấy cô em văn phòng anh ta cũng chẳng từ…

Ngọc lại tiếp tục nói:

– Sáng nay em ra phòng khám, người ta cho viên thuốc bỏ thai chị ạ. Em vẫn chưa dám uống đâu nhưng em sẽ uống, vì tuổi thai còn ít nên uống thuốc là ra không phải nạo hút. Mà người chồng thế này chị ở cùng làm gì cho nó khổ, anh ấy đối xử với chị có ra gì đâu!

– Chị cũng biết vậy nhưng chị chưa bao giờ xác định tư tưởng lấy hai chồng, còn số mình đen, lấy phải con người như vậy mà không cải tạo được thì coi như là ở đây cho con nó có đủ bố đủ mẹ, còn mình, coi như đã mất chồng. Trừ phi là, rơi vào trường hợp gặp nạn nhân như em thì chị buông còn không… có lẽ chị vẫn ở với anh ấy thôi, cũng phải tạm coi như là chồng đi vắng tại nơi không liên lạc được cho nó bớt đau khổ. Chị toàn nghĩ vậy đấy, tại vì anh ấy toàn mải mê các mối quan hệ bên ngoài chứ đâu có để ý gì tới chị đâu. Mà chị nghĩ là có lẽ ngoài em ra anh ấy còn nữa đấy chứ chưa hết đâu. Đau lòng mà thừa nhận chồng chị là sở khanh hạng nhất rồi… Bố mẹ chồng chị thì bênh con trai lắm, bố mẹ chị thì chị không cho biết cuộc sống của chị thế nào chứ hàng xóm hàng ngày tiếp xúc 10 người thì 11 người khuyên chị bỏ chồng. Vậy mà chị cứ ở mãi đây, chị giải thích lý do em rồi đấy. Phụ nữ mà đặt mình, đặt thú vui và đam mê của mình lên trên hết, đòi hỏi phải có tình yêu tuyệt đối từ chồng mà không chấp nhận bất kỳ trở ngại sóng gió nào thì sẽ ly hôn chồng ngay tức thì, mà như vậy thì có lẽ tỷ lệ ly hôn là đa số mất… còn như chị, có lẽ chị cũng là dạng khác người, chồng yêu thì mình vui lòng đón nhận, và cũng sẽ hết lòng yêu thương, còn chồng không yêu thì cũng coi như là dửng dưng vậy, hơn nữa, nói thật với em, nói đúng luôn là tình dục, việc vợ chồng với chị chẳng có ảnh hưởng gì, có mà từ tình cảm thật sự thì tốt, không có chẳng sao, chị vẫn sống bình thường! Chị đưa tiêu chí là ai đối xử mình tốt, thì mình nhiệt tình tốt lại, còn ai xấu với mình thì mình không xấu lại với họ nhưng sẽ không thân thiện như với những người khác. Chị đối với nhà chồng là vậy đấy.

Nói tới đây Phương thật thấy nhẹ nhõm, tất nhiên là cô không hề nói xấu họ mà chỉ kể cho Ngọc nghe tính cách của từng thành viên trong nhà chồng, thế này thì em Ngọc càng hãi hùng mà tránh xa mất! Cô khuyên can:

– Em nghĩ lại đi, có con không phải dễ đâu em ạ. Đừng từ bỏ nó kẻo sau này mình ân hận cả đời mất… Chị vẫn giữ nguyên quan điểm là chị sẽ giúp em đến với chồng chị đấy nhé, giúp tới cùng!

– A lô.

– Anh ăn trưa chưa? Vợ chồng mình đi ăn trưa? Em có chuyện muốn nhờ anh một chút.

– Chưa! Nhưng đang dở việc. Khoảng nửa tiếng nữa mới xong.

Thời gian gần đây Thành ít xưng hô bình thường với Phương, toàn những câu nói trống không vô nghĩa. Cô hiểu đây là sự khởi đầu cho kết thúc… nhưng vẫn đón nhận một cách nhẹ nhàng.

– Em sẽ chờ. Vợ chồng mình đi ăn bún chả cho đỡ nóng nhé.

– Bảo Châu vẫn ở nhà bà Tám à? ( Bảo Châu là tên con gái Phương, bà Tám là bà hàng xóm trông bé)

– Vâng. Hôm nay ngoan lắm và con bé khỏi hẳn rồi anh ạ.

Dù chồng nói chuyện kiểu đó đấy, và lúc điên lên còn “mày, tao” nhưng chưa bao giờ Phương xưng hô với chồng ngoài hai từ “anh, em”

– Cứ qua quán bún chả trước trước đi. Lát nữa xong việc đi sau.

– Em vừa đi gặp Ngọc về.

Phương phủ đầu.

Thành giật mình tròn xoe mắt nhìn Phương…

– Sao mà em…?

Phương cười mủm mỉm trong lòng, xưng hô “em” cơ đấy!

– Nó kể là vô tình nhìn thấy vợ chồng mình chở Bảo Châu đi công viên chơi, nó theo dõi rồi tìm số điện thoại của em để nói chuyện. Nó kể hết em nghe chuyện tình yêu của hai người rồi. – Phương nói dối, cô đổ oan cho con bé tội nghiệp rồi. Hic. Nhưng phục vụ cho sự nghiệp xử lý ông chồng đào hoa đành phải làm vậy thôi.

– Thì ra là vậy? Thảo nào nó biết chuyện. Thành trơ trẽn nói.

– Nó đang có bầu rồi. Anh giải quyết sao? Em nghĩ là thế này, đừng để một đứa trẻ nữa vì anh mà không được ra đời anh ạ. Nó gặp em nói chuyện em cũng rõ ràng rồi. Anh nhận con, nhận em nó đi! Phương thủng thỉnh nói, pha một chút mỉa mai, cay nghiệt.

– Của ai ai mà biết được. Nó ngủ với thằng nào đổ cho anh sao mà anh biết, cứ nhận bừa à? Thế nó nói gì em cũng tin à? Biết đâu nó tức tối và cũng muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình em sao?

Ôi cái giọng đàn ông, ngủ với người ta để cho người ta ôm chum rồi mà còn chối, còn đổ vạ cho người ta là ngủ với thằng khác, mà lại còn “gia đình hạnh phúc”, thế này hạnh phúc lắm sao? Phương nghe mà thấy thán phục độ lạnh lùng của con người này….

– Anh không lo là nó đẻ con ra đấy rồi đi thử ADN để anh khỏi chối à? Con người anh bạc thế à? Nó kể hết cho em nghe chuyện của hai người từ đầu rồi, yêu nhau tới mức độ về nhà nhau, à quên đúng ra là anh nhận bố nhận mẹ nó rồi còn gì nữa!

Phương nghĩ bụng, lần này không thể đơn giản để Thành tự tung tự tác muốn làm gì thì làm, cô đã cho qua 1 lần quá dễ dàng mà anh không biết tận dụng cơ hội, lại không biết nên vì việc đó mà biết trân trọng gia đình hơn mà còn đối xử bạc bẽo với cô trong khi chỉ vì một tin nhắn vô thưởng vô phạt anh hành hạ cô đến mức cô rơi vào trạng thái vô minh mà làm chuyện dại dột để mỗi khi nghĩ lại cô lại thầm trách mình không nguôi… ơ nhưng mà nếu không có sự cố đó thì chẳng biết Thành còn hành hạ Phương tới bao giờ, cô nhận xét thấy Thành cũng là một con người biết “sợ”.

– Chuyện này anh đừng có mà coi thường, anh bỏ rơi nó một cách không thương tiếc thì nó điên lên anh đừng có trách. Em biết nó làm ba cái trò như con nhỏ 86 thì anh cũng chẳng sợ đâu, vì nó chỉ ảnh hưởng tới em chứ cũng chẳng ảnh hưởng tới anh, nhưng nó bảo em là nó sẽ làm gì đó với bố mẹ anh ấy.

Phương bắt đầu đòn đe dọa tâm lý, cô thừa biết Thành không sợ bất kỳ một ai trên đời này ngoại trừ bố mẹ anh. Sau này cô biết là do hồi mới đi Nhật về, anh chàng chơi bời bị đám bạn xấu nó dụ dỗ vào con đường cờ bạc, 1 đêm làm mất thổi bay của bố mẹ cả 1 tầng nhà, chỉ sau 1 đêm anh chàng mang cái giấy báo nợ mấy trăm triệu về van xin bố mẹ trả giúp không thì chết với đám xã hội đen, bố chồng cô hùng hổ gọi đám bạn gấu tới định cho đám oắt con dám lừa thằng con trai ” quý tử” của ông một trận sống mái nhưng bà mẹ sợ có án mạng xảy ra lặng lẽ mang tiền đi trả. Dù món tiền đó cũng chỉ bằng một phần nhỏ so với món tiền anh chàng gửi về cho gia đình nhưng sau vụ đó anh chàng nể hơn ông bố ở độ “gấu” và yêu mẹ hơn vì thương con, Thành ra “lương” chính trên giấy tờ – dù chỉ là 1 góc so với những gì anh kiếm được thực sự anh biếu mẹ hết để đền bù và coi như của để dành… mẹ thì cảm kích, con thì đạt được mục đích có tiền ăn chơi nhảy múa mà không bị ai phàn nàn. Thành ra bố mẹ thì cho rằng Thành đã ngoan và hiểu lẽ sống nên hết tầm ca ngợi, chỉ có mấy cô bác hàng xóm thì cười thầm vì cái sự “ngoan” đó của con trai ông bà, họ cũng chẳng dám ” giây” vì họ sợ mà tránh…

Mãi sau này cô mới biết được sự việc, thì ra là ở trong chăn mới biết chăn có rận còn ai chẳng xấu khoe tốt che; mấy ai bưng mắm tôm đi hỏi vợ chứ nếu không cô mà biết sự việc về chồng mình thì… sao mà có Bảo Châu, Phương thở dài trong lòng

Phương tiếp lời,

– Anh đừng có chối bay chối biến như vậy, cũng đừng đổ vạ cho nó là “nó ngủ với thằng nào”; là “thằng nào” thì đấy tự biết. Em nói chuyện với anh ở đây là nghiêm túc chứ không phải ba cái chuyện ghen tuông vớ vẩn hay em dựng chuyện lên để đổ oan cho anh! Bây giờ thực tế là BỒ CỦA ANH ĐANG CÓ BẦU CON CỦA ANH! Và gia đình anh thì cũng trên bờ vực tan rã rồi. Anh định giải quyết ra sao? Mà chuyện này là bố mẹ anh cũng chắc chắn được tham gia đấy. Anh đừng có làm gì nó, em nói trước, làm gì cũng phải có tình người một tý, anh có con rồi, anh yêu con mình thế nào thì em cũng không cần phải nói. Ngày trước khi chưa thành hình người anh không nhìn ra tầm quan trọng của con cái đâu, nhưng giờ anh hiểu rồi phải không? Nó có con của anh trong người mà anh làm gì nó thì đời này, cái sự ác độc của anh sẽ theo anh mãi mãi đấy, nó ám ảnh anh suốt đời đấy. Mà đời cha ăn mặn, đời con khát nước, anh tuyệt đối không được làm bất kỳ điều gì quá đáng. Em sẽ để bố mẹ anh xử lý anh, em nói trước. Em không hề dọa anh đâu!

Theo Afamily

Related Posts: