Nhìn hai giọt nước mắt hối hận của ông lão 70 mươi tuổi lăn trên gò má, thằng Đỏ bỗng thấy lòng nhẹ nhõm, không còn trách móc, oán hận hai cha con thằng Xanh nữa.
Chúng nó là đôi bạn chung xóm từ thuở nhỏ. Ba mẹ chúng lên Sai Gon lập nghiệp và ở đối diện nhà nhau nên lâu dần thêm thân thiết.
Dường như tạo hóa sắp đặt cho chúng trở thành đôi bạn chí thân, mặc dù tính cách hai đứa hoàn toàn khác nhau như nước với lửa. Ngay cả hai ông bố của chúng cũng hoàn toàn trái ngược về nhân cách và tính tình. Điều này ảnh hưởng đến số phận và cuộc sống của chúng sau này khi lớn lên.
Ba thằng Đỏ xuất thân từ nhà dòng theo đạo Thiên Chúa nên ông sống rất mẫu mực, tôn trọng mọi người và có trách nhiệm với vợ con. Ngược lại ba thằng Xanh tính tình nghiêm khắc kiểu gia trưởng, nổi tiếng khó tính nhất xóm. Ông lại là người thô lỗ, ít học nên đối xử với vợ con thật tệ bạc.
Thằng Đỏ tính tình hiền lành, thật thà đến…nhu nhược, dễ bị kẻ khác bắt nạt. Thằng Xanh thì ngược lại, mồm mép, láo táo và hiểm ác với bạn bè. Cái câu "cha nào con nấy" quả thật rất đúng với hoàn cảnh và cuộc đời hai đứa trẻ bạn chung xóm nhưng hai số phận và tính cách hoàn toàn khác hẳn nhau.
Ba thằng Xanh lại có tính tình lập dị, khác người. Ông ta rất khắt khe với vợ con, nhưng đối với người dưng thì ông lại rất vui vẻ, hào phóng nếu được họ chào hỏi pha chút tâng bốc kiểu "nịnh bợ". Ông luôn tự hào nhà mình con cái ai cũng thành đạt, có công ăn việc làm thu nhập cao. Ông luôn khoe khoang với ba thằng Đỏ là nhờ ông biết cách giáo dục, tập cho con cái tính tự lập từ nhỏ nên hết thảy chúng để thành đạt khi lớn lên. Kỳ thực là ông bỏ mặc chúng tự sống, tự làm lụng và nghĩ ra đủ mánh khóe để kiếm tiền và để…tồn tại trong cuộc sống. Ông tự mãn cho rằng nhà ông giàu nhất xóm. Và hễ ai tài giỏi hơn mình bất cứ vấn đề gì ông nổi thói ganh tỵ, ghen ghét một cách vô cớ.
Thằng Xanh thừa hưởng hầu hết những gì ba nó để lại. Từ vóc dáng cho đến tính cách nó giống ông như khuôn đúc. Và thằng Đỏ sinh ra như thể để làm bạn và hứng chịu những gì tủi nhục mỗi khi thằng Xanh tức giận vô cớ vì bị ba nó đánh đập, mắng chửi nó lại trút hết xuống đầu thằng bạn thân của mình….
Mãi cho tới một này nọ, khi ba thằng Xanh bệnh nặng sắp lìa đời. Ông kêu thằng Đỏ qua nhà và bất ngờ thố lộ bí mật mà ông giấu kín mấy chục năm qua. Năm xưa ông mê mệt má thắng Đỏ. Nhưng bà cự tuyệt vì không ưng chịu tính cách quái dị, khinh người của ông. Thế là ông ôm mối hận và luôn tìm cách hãm hại ba thằng Đỏ mỗi khi có dịp.
Nhìn hai giọt nước mắt hối hận của ông lão 70 mươi tuổi lăn trên gò má, thằng Đỏ bỗng thấy lòng nhẹ nhõm, không còn trách móc, oán hận hai cha con thằng Xanh nữa. Nó hiểu chỉ có sự nhân từ, bao dung và tha thứ thì con người mới tồn tại được trên thế gian lắm nỗi gian truân này.
Tác giả: Hoàng Ngọc Thảo
Gửi tác phẩm (không quá 500 chữ) dự thi Truyện ngắn Smartphone để có cơ hội nhận được 5 triệu đồng và nhiều giải thưởng giá trị.
Gửi về địa chỉ: Duthi@tiin.vn kèm tiêu đề, họ tên, SĐT, Facebook liên lạc.
Theo Baodatviet.vn