Ba tháng nói chuyện, John chính thức đặt vấn đề anh muốn tôi dọn về ở chung như những cặp vợ chồng, chính xác hơn tôi sẽ trở thành tình nhân của John trong những năm tháng anh ở Việt Nam.
Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo, quanh năm chỉ có cái nắng gay gắt. Ngay từ nhỏ tôi đã thấm cái khổ phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời để kiếm từng đồng tiền ít ỏi. Chính vì thế mà tôi tự nhủ mình phải cố gắng, phải học thật giỏi để thoát khỏi cảnh nghèo nàn.
Rồi tôi cũng tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu. Cầm tấm bằng đỏ trên tay, tôi đầy hy vọng mình sẽ tìm được một công việc như ý với mức lương thật cao. Nói trắng ra là tôi đang cần tiền, rất cần tiền bởi căn bệnh ưng thư của mẹ tôi ngày càng nặng đi, bố tôi thì suốt ngày rượu chè, còn 2 thằng em thì đang phải học. Mọi chi phí sinh hoạt của cả gia đình đổ dồn lên vai tôi.
Nhưng đất thủ đô, đất trật người đông không dễ gì xin được việc, khó khăn lắm tôi mới xin vào làm nhân viên kinh doanh trong một công ty nước ngoài. Và tại đây tôi gặp John, một anh chàng ngoại quốc. Anh là mẫu đàn ông điềm tĩnh và ít nói nhưng ngay từ lần đầu gặp gỡ tôi đã bị ngã gục bởi vẻ lịch lãm và hiện đại ở anh.
Ba tháng nói chuyện John chính thức đặt vấn đề, anh muốn tôi dọn về ở chung như những cặp vợ chồng, chính xác hơn tôi sẽ trở thành tình nhân của John trong những năm tháng anh ở Việt Nam. Và chẳng có lý do gì để tôi từ chối John vào lúc này vì tôi đang rất cần tiền, vậy là tôi đồng ý với lời đề nghị của anh.
Chuyển về với John tôi dư dả tiền bạc, tôi có thể mua sắm thoải mái chỉ cần mình thích và có thể gửi một số tiền lớn về nhà hàng tuần thay vì hàng tháng như trước đây. Cũng nhờ số tiền đó mà mẹ tôi được chăm sóc tốt hơn, hai đứa em tôi cũng có thể học đại học như bao người khác, tôi hạnh phúc lắm, nhưng chưa bao giờ thấy vui. Mà nhiều hơn là tủi nhục, là thấy có lỗi khi làm người thứ ba xen vào gia đình người khác. Nhưng chẳng có sự lựa chọn nào khác cho tôi vào giờ này. Nhắm mắt, quên đi tất cả tôi vẫn bên John những tháng ngày hạnh phúc.
Quan hệ của chúng tôi cứ bình yên và phẳng lặng như thế, nhưng có đôi khi nó sẽ gợn lên những con sóng nhỏ của tình yêu vì anh là người đàn ông hết mực chu đáo, là mẫu người chồng hằng mơ ước của bao cô gái. Hai năm chung sống, John luôn tìm cách mang đến cho tôi những điều bất ngờ, không phải là những món quà đắt tiền hay xa xỉ, đơn giản chỉ là những cái hôn, những cái nắm tay hay những bữa ăn thịnh soạn do chính anh trổ tài. Chính cái dịu dàng, cái chu đáo ấy khiến tôi rơi mình xuống cái bẫy của tình yêu, dù biết là đau khổ.
Tôi tham lam, quyến luyến muốn John chỉ là của riêng mình, nhưng tôi biết có chăng anh cũng chỉ yêu tôi, một thứ tình yêu của người đàn ông dành cho cô tình nhân bé nhỏ. Anh nhẹ nhàng và ngọt ngào bên tôi. Chỉ tiếc là thời gian ấy, khoảnh khắc ấy quá ít ỏi. Mà tôi thì tham lam quá. Tôi muốn anh yêu tôi, như tình yêu dành cho một người vợ. Tôi muốn là một người vợ, một người có thể khóc cùng anh khi anh đau, vỗ về anh khi anh tuyệt vọng. Nhưng tôi biết điều đó là không thể, tôi không đủ tư cách để đòi điều đó, vì đơn giản tôi chỉ là tình nhân được bao nuôi qua ngày. Là do tôi tự đa tình, tự chôn mình vào ngõ cụt không lối thoát, "đau" nhưng vẫn bằng lòng, vẫn chấp nhận. Bởi tôi yêu nhưng chẳng dám dời bỏ vị trí tình nhân để công khai tình yêu của mình. Hơn ai hết, tôi biết mình cần gì, gia đình mình cần gì ở John.
Vậy nên hãy cứ để tình yêu này ngủ quên trong ký ức, dù đôi khi nó lại trỗi dậy trong lòng, đau một cảm giác đến nghẹt thở.
Tôi biết có một ngày, John cũng sẽ quay trở lại bên vợ con, bỏ lại tôi với những vụ vỡ của tình yêu, nhưng giờ tôi vẫn sẽ chấp nhận, tôi sẽ chỉ làm một cô tình nhân không hơn không kém để được bên anh.
Duyên Đoàn
Trong cuộc sống có rất nhiều điều cần thổ lộ, hãy gửi lời tâm sự của bạn tới VGT qua email: newsvietgiaitri.com.vn để mọi người cùng chia sẻ nhé! VGT cam kết sẽ giữ bí mật mọi thông tin mà bạn gửi cho chúng tôi trong mọi trường hợp.