Và quả thực, từ hôm đó trở đi, em chồng tôi thay tính đổi nết hẳn. Cô ta chăm chỉ hơn, buổi tối biết phụ tôi nấu cơm rửa bát, quần áo thì tự giặt, và cũng ít soi mói đến chuyện của vợ chồng tôi hơn.
Tôi ấm ức lắm những cũng chẳng cự cãi được câu nào, chỉ vì muốn cho êm cửa, êm nhà. Ảnh Internet
Tôi lấy chồng may phước vì bố mẹ chồng ở quê nên không phải chịu cảnh sống chung với bố mẹ chồng, thế nhưng nỗi khổ làm dâu của tôi chưa bao giờ đơn giản. Không phải sống chung với bố mẹ chồng, tôi lại phải sống chung với cô em chồng hơn mình 3 tuổi, và cái chính là cô ấy vẫn còn ế.
Tôi về làm dâu nhà chồng cũng được gần 3 năm, khi ấy tôi vừa chon 25 tuổi, cô em chồng cũng ngấp nghé tuổi băm. Vì chưa có chồng, công việc lại gần nhà vợ chồng tôi nên nghiễm nhiên ngôi nhà 2 vợ chồng tôi mua đã trở thành “phòng trọ” miễn phí của cô.
Nói thì bảo so đo tính toán nhưng mặc dù cô em chồng “ở nhờ” nhưng địa vị lại chẳng khác gì là chủ của cái nhà tôi mua. Cũng chỉ vì ế ẩm, hàng ngày ngoài 8 tiếng làm việc trên công ty thì sở thích duy nhất của em chồng là soi mói, bới móc và xét nét tôi.
Vì ít tuổi hơn em chồng nên cô ta lúc nào cũng ra dáng bề trên, chẳng bao giờ gọi một tiếng chị cho tử tế, đã thế mọi việc trong nhà cũng không chịu mó tay vào mà toàn ra lệnh cho tôi. Thời gian cô ấy đi làm nhàn rỗi hơn tôi nhưng tuyệt nhiên chẳng bao giờ giúp tôi chuyện bếp núc. Ấy vậy mà có những hôm tôi đi làm về muộn, mua vội vàng được con cá rô ở chợ về rán thì cô ta cao giọng.
- Tôi chẳng hiểu vì sao chị lớn đầu như thế rồi mà vẫn vụng về như thế, chị nhìn xem con cá này có còn tươi ngon gì nữa đâu mà rước về nhà. May mà mẹ tôi không ở trên này chứ mà ở cùng thì bà ném con cá này ra sân từ lâu rồi.
Tôi ấm ức lắm những cũng chẳng cự cãi được câu nào, chỉ vì muốn cho êm cửa, êm nhà.
Không chỉ thế, cô em chồng tôi còn mắc một cái bệnh là lười và bẩn. Nhà cửa chẳng bao giờ dọn dẹp, phòng ốc quần áo của cô ấy nếu tôi không mó tay vào thì cũng ngập lên đến tận đầu. Nhiều lần tôi khéo léo nhờ chồng nhắc nhở cô ấy nhưng đâu vẫn vào đó.
Nếu cô ta chỉ như thế, chắc tôi cũng ngậm bồ hòn làm ngọt cho qua chờ ngày “tống tiễn” cô ấy ra khỏi nhà cho lành. Thế nhưng, không chỉ bẩn, lười, chua ngoa, cô ta còn có một tật là thường xuyên gọi điện về nói xấu tôi với mẹ chồng. Mỗi lần không có chuyện gì buôn cô ta liền vẽ ra vô vàn những lý do và câu chuyện để đặt điều về tôi khiến tôi luôn bị mẹ chồng khiển trách mà mắng mỏ. Tôi có kể với mẹ chồng về việc cô ấy lười nhác và vô lý như thế nào nhưng mẹ chồng chẳng tin mà luôn bảo vệ và đứng về phía cô ta.
Con giun xéo lắm cũng quằn, tôi liền nghĩ kế để điều trị cô em chồng chua ngoa này. Tôi bắt đầu lắp camera và đặt máy ghi âm khắp nơi trong nhà. Sau khoảng hơn 1 tuần thu thập, tôi đã ghi lại toàn bộ bằng chứng cho thấy sự chanh chua, lười nhác của cô em chồng.
Có được tập tài liệu này rồi, tôi bắt đầu nghĩ cách để sử dụng. Chờ mãi không có thời cơ thì bỗng một ngày đẹp trời, em chồng dẫn một người về ra mắt. Thông qua giao tiếp tôi thấy cậu chàng là một người khá chỉn chu và sạch sẽ. Biết được thời cơ đã đến. Sau khi tiễn khách, tôi quyết định lật bài ngửa với cô em chồng.
Tôi giao ra tập tài liệu và nói: “Đây là những gì chị ghi được trong căn nhà của mình, chị đang nghĩ nếu chẳng may tập tài liệu này tới được tay của H (tên người yêu của em chồng) thì mọi việc sẽ ra sao.”
Sau khi xem xong những đoạn video và băng ghi âm, em chồng còn cứng miệng bảo: Chị cứ gửi đi, em chẳng sợ.
Tôi cười cười nói: Cô cứ suy nghĩ cho kĩ, nếu cô không thay đổi cách hàng xử, chị nghĩ rằng tập tài liệu này sẽ nhanh đến tay cậu ấy thôi. Nếu lỡ mất mối này nữa thì không biết bao lâu cô mới cưới được chồng nhỉ.
Không ngờ chỉ sau một đêm, cô em chồng của tôi đã sợ co rúm người lại và bảo với tôi: Thôi, chị đừng công khai những hình ảnh này ra, em hứa từ nay sẽ phụ giúp chị làm việc nhà và sửa đổi tính tình.
Nghe được câu nói của em chồng, tôi như mở cờ trong bụng nhưng vẫn bảo: Được rồi, bây giờ tôi xem sự thay đổi của cô như thế nào, nếu không có gì thay đổi thì đừng trách tôi nhé.
Và quả thực, từ hôm đó trở đi, em chồng tôi thay tính đổi nết hẳn. Cô ta chăm chỉ hơn, buổi tối biết phụ tôi nấu cơm rửa bát, quần áo thì tự giặt, và cũng ít soi mói đến chuyện của vợ chồng tôi hơn. Tôi thầm cảm ơn trời đã cho tôi cơ hội tốt như vậy để lật ngược thế cờ. Bây giờ thì cuộc sống của tôi đã thoải mái hơn khi vai trò “chủ nhà” được xác lập.
Theo PNSK
Trong cuộc sống có rất nhiều điều cần thổ lộ, hãy gửi lời tâm sự của bạn tới VGT qua email: newsvietgiaitri.com.vn để mọi người cùng chia sẻ nhé! VGT cam kết sẽ giữ bí mật mọi thông tin mà bạn gửi cho chúng tôi trong mọi trường hợp.