Thứ Ba, 31 tháng 1, 2017

‘Mày nằm với thằng nào mà không nghe máy của tao?’

8/3 ư? Ngày mà người ta vui cười rạng rỡ bên gia đình, chồng con, ngày mà người ta được yêu thương thì tôi lại cười trong nước mắt.

Ngồi xó bếp, nước mắt cứ chảy dài, còn nước mũi chảy ra như đang bị cảm cúm vậy. Đó là ngày đặc biệt của tôi. Tôi không khóc vì không nhận được quả của chồng, cũng không phải vì không nhận được lời chúc của anh ấy, tôi khóc vì ghanh tỵ với quà cáp của những người phụ nữ khác.

Từ ngày tôi yêu anh ấy, lấy nhau đến bây giờ có bao giờ tôi biết lời chúc hay món quà là gì đâu. Nhớ lại vào cái ngày 20/10 năm ngoái, tôi được chồng rủ đi ăn cùng mấy người bạn của anh ấy. Đây là lần hiếm hoi duy nhất anh ấy nhớ đến ngày lễ và rủ tôi đi ăn.

Nhưng vào bàn, tôi ngồi ăn nhâm nhi mấy món nhắm rượu “lạc, ngô chiên, rau xào” còn họ vẫn cứ dồn dập “dô, dô…”. Lúc chuẩn bị về và thanh toán, bất ngờ chồng tôi bảo “Em đi thanh toán đi”.

Tôi đỏ hết mặt và sờ ví, tôi lo số tiền trong đó không đủ trả. Chồng tôi cũng không hề nói trước là hôm đó, ngày Phụ nữ Việt Nam, tôi là người mang tiền đi mời bạn bè của anh ấy – những gã đàn ông có công ăn việc làm đàng hoàng, đi ăn nhậu.

Tôi và anh ấy ngay từ khi lấy nhau về đã “tiền ai người nấy tiêu”, anh ấy từ khi xem tôi là vợ chưa từng đưa một đồng tiền nào cho tôi. Vì biết lương tôi cao gấp 3, 4 lần của anh ấy. Mọi chi tiêu trong gia đình đều một mình tôi lo, do đó, dù tôi kiếm được nhiều tiền thật nhưng cũng hết sạch do phải chi cho quá nhiều thứ.

Người ta bảo rằng, tôi là một phụ nữ độc lập về tài chính, nhan sắc mặn mà và tháo vát mọi việc, ai ở ngoài cũng nghĩ chắc tôi được chồng yêu thương, chiều chuộng lắm. Có ai biết được những gì tôi đang phải chịu đựng.

Qùa cáp ư? Hay những lời nói ngọt ngào? Tất cả đều là thứ xa xỉ với tôi. Tôi chỉ mong mình không bị chửi, bị đánh vào những ngày đó thôi. Vậy mà không ngờ, 7h30 sáng nay (8/3/2016), chồng tôi đã chửi tôi ê chề nhục nhã không đang chở tôi đi ngoài đường.

“Ngu vừa phải thôi, đồ con lợn, mày chết mẹ mày đi, sao cứ phiền cụ mày thế…”. Lý do ư? Vì tôi gọi chồng dậy chở con đi lớp, mọi ngày tôi đi nhưng hôm nay trời mưa bay sợ con ốm nên nhờ chồng chở, tôi ngồi sau che ô vì sợ con bị mưa lạnh cảm.

Nhà tôi ở trong ngõ sâu, không gọi được taxi vào đến nơi nên tôi đành gọi anh ấy dậy đèo đi. Khi tôi gọi, anh ấy đang còn ngái ngủ bảo tôi ở nhà một hôm trông con, không đi gửi con hôm đó nữa. Nhưng tôi còn công việc, tôi nghỉ làm lấy đâu tiền nuôi con, nuôi cả chính bản thân anh ta.

Chửi chán chê, anh ta chốt hạ “Lần sau tao không phục vụ mày kiểu này được đâu”, tôi muốn nói cho chồng tôi hiểu vấn đề nhưng anh ta cứ chửi liên tục, không cho tôi cơ hội được nói lý lẽ.

Tôi nhục nhã, ê chề với bao nhiều người đi qua trên đường, nhưng nỗi nhục đó không thể nào so với được nỗi đau đớn trong lòng tôi lúc này. Có lẽ tôi đã sai ngay từ đầu khi chọn nhầm người làm chồng.

‘Mày nằm với thằng nào mà không nghe máy của tao?’

Tôi đã từng bị chồng đánh khi đang còn ở cữ gần 1 tháng vì tội 3 giờ sáng dám gọi chồng về, bị đánh vì không dọn nhà, không nấu cơm khi mới mổ đẻ xong gần 2 tuần. Ảnh minh họa.

Nước mắt cứ chảy như chưa bao giờ tôi được khóc vậy. 3 năm yêu nhau rồi cưới mà lòng tôi đớn đau như bị từng mũi dao đâm vào tim gan mình. Tôi hết mực yêu thương, chăm sóc chồng, bao nhiêu tiền bạc cũng dành hết cho gia đình để đổi lại một người chồng lười nhác, ích kỷ, cục cằn, vũ phu…

Tôi đã từng bị chồng đánh khi đang còn ở cữ gần 1 tháng vì tội 3 giờ sáng dám gọi chồng về, bị đánh vì không dọn nhà, không nấu cơm khi mới mổ đẻ xong gần 2 tuần. Khi mang bầu thì anh ta cặp kè hết người này đến người khác vì anh ta là sếp mà, sếp nhưng tiền lương không bằng 1/3 của vợ.

Tôi nhớ nhất lần bị áp xe ngực phải lên cấp cứu ở viện sản TW, lúc đó con tôi mới gần 2 tháng tuổi. Người chồng của tôi chở tôi lên viện xong bảo “Em gọi ai lên mà trông, anh phải về đi làm” trong khi tôi đang bị vỡ mủ cấp cứu.

Con nhỏ ốm quấy đêm khóc, anh ta chửi tôi “ngu, đần không biết dỗ con” nhưng anh ta chưa một lần biết thay bỉm cho con, chưa một lần lau cho con khi con đi vệ sinh, chưa từng biết con uống loại sữa gì, cũng chưa một lần biết mua bộ quần áo cho con mặc, tiền không một xu đóng nuôi con… Nhận mấy đồng lương, anh ta nướng hết vào quần áo, giày dép, nước hoa cho bản thân mình.

Tôi biết anh ta là người đàn ông ích kỷ, chỉ biết lo cho bản thân mình nhưng vẫn cố sống, thậm chí sống tốt để anh ta phải xấu hổ, phải biết nể người vợ hi sinh hết cho mình.

Bao lần anh ta lừa tiền vợ để đi vui chơi, cặp kè, bao gái gú; bao lần tôi nín nhịn chứng kiến anh ta nhắn tin qua lại rủ gái vào nhà nghỉ, khách sạn,… vậy mà tôi vẫn cam chịu bởi nghĩ mình sống tốt, anh ta sẽ thay đổi. Nhưng, tôi đã lầm.

Chồng tôi tự cho mình cái quyền là ông tướng trong nhà, còn tôi nếu đi đâu bận không kịp nghe máy, anh ta có thể tìm đến tận cơ quan kéo về nhà, đánh cho bê bết, thâm tím mặt mày vì cái tội anh ta tự nghĩ ra “Mày nằm với thằng nào ở cơ quan mà không nghe máy của tao?”

Việc tôi bị đánh hàng xóm đã quá quen, cơ quan cũng quá hiểu, tôi chẳng con một sự tôn trọng nào của mọi người.Thay vào đó là sự xuýt xoa, tiếc cho một phụ nữ đẹp mà lại có số phận nghiệt ngã như vậy.

Giờ con tôi đã gần 3 tuổi, tôi rất muốn giải thoát cho mình, sức chịu đựng của tôi không thể thêm được nữa. Tình yêu à? Nó cũng chết thật rồi vì những gì tốt đẹp tôi dành cho anh ta mấy năm qua đã hết. Tôi không biết mình bỏ chồng liệu có sai không nhỉ? Hãy cho tôi lời tư vấn.

Theo Nguoiduatin

Related Posts: